Trong mắt ba tên yêu tiên, ngoài Vân Hoa là huyền tiên thượng phẩm ra, những người còn lại chẳng khác gì kiến hôi, chúng có thể bóp chết bất cứ lúc nào.
Ngay cả Doãn Thập Nương và Lý Tịnh đã tu đạo nhiều năm cũng chỉ là những con kiến hôi to hơn một chút trong mắt chúng.
Vì vậy, chúng luôn tập trung sự chú ý vào Vân Hoa mà bỏ qua ba người Dương Lăng trên đỉnh núi, để bọn họ có thể im lặng quan sát trận chiến.
Chỉ bởi pháp lực của Vân Hoa quá cao cường, khiến áp lực mà chúng phải chịu ngày càng lớn.
Thấy đấu pháp trực diện không đấu lại được, Ngân Ngô Tiên Ngô Long mới nảy ra ý đồ xấu, muốn lợi dụng ba người phàm trên đỉnh núi để đánh lạc hướng Vân Hoa.
Phải nói rằng, lần này xem như đúng là đánh trúng điểm yếu.
Thấy Ngô Long lao về phía phu quân của mình, Vân Hoa vô thức hét lên một tiếng: "Ngươi dám!"
Sau đó trực tiếp ném linh bảo hộ thân của mình là Thất Thải Nghê Hồng mạt ra, hóa thành một bức tường thất thải giữa không trung, cố gắng bao bọc toàn bộ đỉnh núi.
Nhưng Ngô Long chỉ giả vờ tấn công, thấy Vân Hoa đưa bảo vật hộ thân của mình ra, hắn lập tức quay người, hai thanh đao trong tay quay như bánh xe, một lần nữa lao về phía Vân Hoa.
Dã Trư Tiên Chu Tử Chân nhìn thấy, cười lớn nói: "Xem ra tiểu nương tử rất quan tâm đến mấy người phàm bên dưới, hay là lão Trư ta một ngụm nuốt chửng bọn họ luôn đi?"
Nói xong, hắn liền giả vờ lao xuống, khiến Vân Hoa vốn định triệu hồi linh bảo hộ thân phải từ bỏ ý định đó.
Mất đi Thất Thải Nghê Hồng mạt hộ thân, chỉ dựa vào Lưu Ly Bảo Phượng trâm trong tay để đối chiến với ba tên yêu tiên, cho dù thần lực của Vân Hoa như biển cả nhưng cũng có chút không đủ dùng, sơ ý một chút là suýt bị bảo kiếm của Chu Tử Chân chém trúng.
Ngô Long thấy vậy liền vội vàng hét lớn: "Tứ ca cẩn thận một chút, nếu chém tiểu nương tử này thành hai nửa thì không đẹp đâu."
Thường Hạo ở bên cạnh nghe vậy bèn liếc hắn một cái đầy cảnh giác: "Chẳng lẽ Ngũ ca cũng coi trọng tiểu nương tử này sao? Ngươi đừng có mà cướp với ta!"
Ngô Long cười lớn: "Ta muốn lấy nguyên thần của nàng luyện đan, chúng ta không xung đột."
"Vô sỉ!"
Trên đỉnh núi bên dưới, Doãn Thập Nương không kìm được mà mắng to.
Lý Tịnh cũng siết chặt nắm đấm, trong mắt đầy vẻ tức giận.
Bọn họ đều nhìn ra được, ba tên yêu tiên này căn bản không phải là đối thủ của Vân Hoa, nhưng chúng lại dựa vào đủ loại thủ đoạn đê tiện mà dần dần chiếm được thế thượng phong.
Sắc mặt Dương Lăng lạnh lùng, trong lòng hắn đã tuyên án tử hình cho mấy tên yêu tiên này.
Doãn Thập Nương lo lắng nhìn chằm chằm vào chiến trường trên không: "Phải làm sao bây giờ, nếu cứ tiếp tục như vậy, tẩu tử sẽ thua mất..."
"Các người đi giúp nàng!" Dương Lăng trầm giọng nói: "Nếu hai người các ngươi có thể hợp sức kéo chân một con yêu quái thì có thể giải quyết được khốn cục này!"
Nghe vậy, Doãn Thập Nương không nói hai lời đã rút kiếm ra.
Lý Tịnh cũng rất động lòng nhưng lại có chút do dự.
"Nhưng vừa rồi tẩu tử bảo chúng ta bảo vệ huynh, Dương huynh, một mình ngươi..."
Dương Lăng vẫy tay, nghiêm mặt nói: "Không cần lo cho ta, ta sẽ tự tìm chỗ trốn.”
“Bây giờ, việc cấp bách là giúp nương tử ta đánh bại ba con yêu quái đó, nếu không thì chúng ta đều phải chết ở đây!"
"Nói đúng lắm!"
Doãn Thập Nương gật đầu, lập tức điều khiển kiếm quang bay lên không trung, lao về phía chiến trường trên không.
Lý Tịnh thấy vậy cũng vội vàng bám sát nàng.
Hai người họ đều là những luyện khí sĩ có pháp lực tinh thâm, mặc dù chưa thành tiên đắc đạo, nhưng cũng có chiến lực khá cao.
Đặc biệt là Lý Tịnh xuất thân từ môn hạ Độ Ách Chân Nhân thuộc Tây Côn Lôn, rất thông thạo các loại đạo pháp ngũ hành.
Lúc này, hai người ngự kiếm phi thiên.
Doãn Thập Nương nhân kiếm hợp nhất, thân như cầu vồng, nàng hóa thành một đạo kiếm quang chói lọi rộng hơn một trượng, dài tới mười mấy trượng, chém về phía Thường Hạo.
Lý Tịnh thì một tay bấm quyết, một tay cầm kiếm, miệng lẩm bẩm niệm chú. Dưới sự gia trì của các loại pháp chú như Thổ Long chú, Kim Quang chú, Ly Hỏa chú, thanh kiếm trong tay hắn lập tức trở nên sáng rỡ sắc màu, chói lọi vô cùng.
Hắn cũng chém ra một kiếm, mục tiêu nhắm thẳng vào Thường Hạo.
Hai người đều hiểu rõ thực lực của mình, cho nên vừa ra tay đã tìm đến Xích Thanh Xà Tiên Thường Hạo, là người yếu nhất trong ba tên yêu tiên.
Nhưng mặc dù Thường Hạo là người yếu nhất trong ba tên yêu tiên, nhưng đó cũng chỉ là so với hai tên yêu tiên kia mà thôi. Đối với Lý Tịnh và Doãn Thập Nương, hắn vẫn là một ngọn núi lớn không thể chiến thắng.
Đối mặt với sự tấn công của hai người, Thường Hạo chỉ tùy tiện vung tay, một đám mây trắng bên cạnh lập tức biến thành một con cự mãng dài hàng chục trượng, huyết nhục ngưng tụ, giống như sinh vật sống, nó há cái miệng to lớn như bồn máu và lao lên.