"Để ta báo cho mọi người một tin vui. Vì ta đã quen nằm trong cabin mô phỏng của khoang thuyền để nhìn đại thần bay trên trời, cho nên ta đã đậu được kì thi lái máy bay rồi!"
"Ta đi thi thì có được hiệu quả như thế không?"
"Mọi người có thể thử xem, hiệu quả thật sự rất tốt."
"Thành thật mà nói, ta thường không dám sử dụng cabin mô phỏng khi xem truyền hình trực tiếp của đại thần."
"Ta cũng vậy, tuy nhát gan nhưng lại thích xem."
Trang Sinh Hiên Dật cảm thấy chuyện này thật sự quá hoang đường, đám người này chẳng lẽ không thấy quá đáng hay sao? Tại sao bọn họ còn coi đây là niềm vui cơ chứ?
Lần này, thời gian Trang Sinh Hiểu Mộng bay trên cao đặc biệt dài. Cuối cùng, ánh mắt cô kiên định nhìn về một vị trí nào đó.
Sau đó rơi thẳng xuống.
Trang Sinh Hiên Dật: "A a a!!"
Trang Sinh Hiểu Mộng phát hiện một luồng không khí yêu tinh nồng đậm, nhưng luồng không khí này hình như có chút kỳ lạ.
Một nhóm người xem tương đối hiểu rõ các loài quái thú đột biến, ngay lập tức liền biết được tình hình: "Không tốt rồi, là giai đoạn động dục!"
"Đại thần mau rời khỏi đây, nó rất nguy hiểm!"
"Gào!!!"
Nói thì chậm mà mọi chuyện diễn ra thì nhanh. Một tiếng vang lớn đến mức đinh tai nhức óc, mặt đất rung lên không ngừng, Trang Sinh Hiểu Mộng quay đầu lại nhìn thì chỉ có thể thấy được một bóng đen cực lớn đang lao về phía cô.
Càng lúc càng gần, miệng đỏ tươi, những chiếc răng nanh sắc nhọn tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, chỉ vài giây thôi liền có thể cắn đứt một người.
Trang Sinh Hiên Dật sợ đến mức suýt không nhịn được mà thét chói tai.
Trang Sinh Hiểu Mộng sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ, tay cầm kiếm, nghiêng người nhảy sang một bên, tránh được việc sắp chạm vào nó.
Bộ quần áo nhẹ nhàng và uyển chuyển như đang nhảy múa, hình ảnh này thanh lịch và tao nhã đến mức rất đáng để ngắm nhìn —— nếu như giây tiếp theo Trang Sinh Hiểu Mộng không dùng dáng vẻ điển trai đó để nhảy lên đỉnh đầu của con quái thú.
DTV
Thú biến dị trong thời kỳ động dục có xu hướng hung tàn gấp trăm lần so với bình thường. Trang Sinh Hiểu Mộng quá quan tâm hơi thở yêu quái mãnh liệt bên này, lại không ngờ rằng đó là một con dã thú đã hoàn toàn mất đi lý trí.
Sau khi cô đánh với nó mấy hiệp thì phát hiện thứ đồ chơi kia thật sự không muốn sống, khả năng chế phục nó gần như bằng không.
Dã thú cao lớn như một ngọn núi nhỏ, dáng vẻ dữ tợn khiếp người. Trái ngược hẳn với thân hình nhỏ bé của Trang Sinh Hiểu Mộng.
"Bỏ đi." Trang Sinh Hiểu Mộng cân nhắc mấy lần, quyết đoán buông tha con thú này, dường như có điều suy nghĩ: "Ta sẽ nghĩ cách."
Tuy nhiên dã thú sẽ không vì chuyện này mà bình tĩnh lại, nó đang vô cùng nổi giận. Tìm kiếm người vừa mới xông vào lãnh địa của nó khắp nơi, bỗng nhiên nó xác định một phương hướng.
Bên phía tổ chương trình gặp nguy hiểm.
"Không ổn! Nó đang đi về phía chúng ta!"
Trợ lý nhớ tới hình như lúc trước bọn họ cũng đã từng nói lời tương tự vậy: Đại lão chắc chắn sẽ không ngồi yên mặc kệ bọn họ.
Lúc này trong ống kính truyền hình trực tiếp, Trang Sinh Hiểu Mộng cũng không quay đầu lại. Địa điểm đóng quân ban đầu của tổ tiết mục cực kỳ an toàn, nhưng không lường trước được biến số Trang Sinh Hiểu Mộng này. Giờ phút này bọn họ rời khỏi doanh trại thì sẽ phải đối mặt với rừng rậm nguyên thủy nguy cơ tứ phía, còn nếu ở lại thì phải đối mặt với con cự thú hung tàn đang trong thời kỳ phát tình kia.
“Làm sao bây giờ? Nghĩ cách đi!"
"Xong rồi." Trợ lý bi thảm nghĩ, chắc chắn là bọn họ đã đắc tội với Trang Sinh Hiểu Mộng, đắc tội quá nhiều rồi. Trước kia quả thật hành động của bọn họ không đúng, tuy nhiên bọn họ tình nguyện sửa mà!
"Cầu xin tiểu thư Trang Sinh, lão đại! Chỉ cần ngài cứu bọn ta một mạng, từ nay về sau chúng tôi sẽ là fan hâm mộ trung thành nhất của ngài, chỉ nghe lệnh của một mình ngài!"