Câu một: Cổ nhân cho rằng dùng tiên đan có thể trường sinh bất lão. Cô đồng tình với loại tư tưởng này không? Tại sao?
Trang Sinh Hiểu Mộng cầm bút viết ngay: Không đồng tình, tiên đan là cách gọi chung. Đan dược khác nhau sẽ có công hiệu khác nhau. Theo lý thuyết, đan dược có thể khiến con người bình thường trường sinh bất lão quả thật có tồn tại, nhưng dưới tình huống bình thường, phàm nhân không cách nào chịu đựng được dược lực.
Tuy nhiên đan dược ta luyện lại không giống thế, tuy rằng không đạt được hiệu quả trường sinh bất lão nhưng cũng có thể trú nhan ích thọ. Ta có thể để cho ngài với giá hữu nghị. Ngài muốn trường sinh, ta cũng có thể xem giúp ngài có tiên duyên hay không, sau đó ta sẽ tính tới chuyện thu đồ đệ.
Câu hỏi hai: Cổ nhân tôn sùng việc cầu tiên đạo, thoát ly phàm trần, tọa hóa phi thăng. Cô cho rằng có thể làm được không?
DTV
Trang Sinh Hiểu Mộng đáp: Có thể được. Ta đang tu đạo, không quá trăm năm nhất định sẽ phi thăng thành tiên.
Câu thứ ba: Cô có chuyện gì cảm thấy tội lỗi không? Có muốn xin lỗi không?
Trang Sinh Hiểu Mộng: Ta có chuyện thấy áy náy, nhưng ta không làm sai, cũng không phải xin lỗi ai hết.
Trả lời xong ba câu hỏi, Hạ Trường Minh liền nhận lại phong bì, vội vàng đưa tới chỗ cô giáo mình.
Chỉ một lát sau, mặt Hạ Trường Minh buồn rầu trở về.
"Cô Trang Sinh, cô giáo ta, chuyện này...” Hắn muốn nói lại thôi: "Bà ấy nói thái độ của cô không nghiêm túc, trả lời cũng không chính xác.”
Trang Sinh Hiểu Mộng chớp mắt: "Bà ấy không ra gặp à?"
"Cô, cô cần trả lời chính xác.” Hạ Trường Minh cảm thấy cực kỳ rối rắm.
Một bên là idol mình cực kỳ sùng bái, một bên là cô giáo mình tôn kính. Mà cô giáo lại có ý kiến rất lớn đối với idol, vậy thì mình phải làm gì đây?
Sau khi hắn đem thư đến, cô giáo vốn vẫn luôn bao dung ôn hòa, vậy mà lại nổi giận hiếm thấy.
"Hoàn toàn nói bậy!"
"Chuyển lời cho cô ta, nếu cô ta không chịu trả lời trả lời cho nghiêm túc mấy câu hỏi này thì ta sẽ không gặp cô ta!"
Trang Sinh Hiểu Mộng không thay đổi: "Đây là câu trả lời của ta."
Hạ Trường Minh: "Nhưng mà...”
Trang Sinh Hiểu Mộng buông tay: "Nếu bà ấy không tiếp nhận thì ta cũng không có cách nào khác.”
Thời gian đã không còn nhiều nữa, đáng lẽ phải bắt đầu phân đoạn tiếp theo rồi. Nhưng chuyên gia vốn được định trước lại không xuất hiện.
Chẳng còn cách nào. Tổ chương trình không thể làm gì khác hơn là để Hạ Trường Minh ra mặt.
Hạ Trường Minh lập tức liền chuyển từ buồn sang vui, hồ hởi chấp nhận.
Màn tiếp theo này là cùng chuyên gia nhận diện bảo vật bên trong lâm viên.
Hạ Trường Minh đứng chải chuốt lại hình tượng vô số lần ở ngoài ống kính, cố gắng đạt trạng thái tốt nhất, biểu hiện một phen trước mặt idol.
"Cà phê phân vịt, một loại thức uống vô cùng được hoan nghênh ở thời cổ đại. Đây là nơi sản xuất nguyên liệu thô của cà phê phân vịt…”
Hạ Trường Minh chỉ vào trong chuồng vịt. Đàn vịt xả một đống phân xong, thái độ nhân viên chăn nuôi vô cùng nghiêm túc, nhặt một loại đậu không biết tên, chưa tiêu hóa tốt ra từ phân vịt, sau đó còn không thèm rửa, bỏ luôn vào bên trong máy chế biến.
Trang Sinh Hiểu Mộng: "...”
Lại còn thế nữa.
"Tới đây, mời cô nếm thử." Hạ Trường Minh nhiệt tình đưa một ly chất lỏng sẫm màu, đang bốc hơi nóng và mùi hôi thối tới.
Giờ Trang Sinh Hiểu Mộng mới thấu hiểu, cái gì gọi là đồng tiền khó kiếm, phân khó ăn.
"Thời cổ đại không có cà phê phân vịt." Trang Sinh Hiểu Mộng không nhịn được nói: "Có một loại cà phê giống như vậy, tên là cà phê phân chồn. Còn có một loại trà, gọi là trà thơm phân vịt."
Hạ Trường Minh nghe thế, ánh mắt từ từ sáng lên, lộ vẻ sùng bái: "Kiến thức của cô thật rộng! Quá lợi hại rồi!" Trang Sinh Hiểu Mộng được khen ngợi lại chẳng thấy kiêu ngạo chút nào. Cô nhấn mạnh: "Giống như trong bánh bà xã không có bà xã, trong hai loại đồ uống kia cũng không có phân. Nguyên liệu trước khi chế biến sẽ được rửa rất sạch sẽ."