Khán giả thấy kiến thức nửa vời kia, lại nhìn chằm chằm Trang Sinh Hiểu Mộng, muốn xem thử pháo hoa kia là thứ gì, khu bình luận vì chuyện này mà vắng đi tiếng chửi bới.
Trang Sinh Hiểu Mộng kéo ống pháo hoa làm từ vỏ cây ra, nói với Sở Tầm: "Anh phải tránh xa một chút, lực nổ hơi mạnh đấy."
Sở Tầm phối hợp lui ra phía sau.
Trang Sinh Hiểu Mộng đốt sợi dây thừng kia, dù Sở Tầm không nhìn thấy nhưng camera có thể quay được hành động nhanh chóng bấm quyết thi pháp của cô.
Đương nhiên là cô không có pháo hoa, nhưng cô có thể thông qua một chút thủ đoạn nhỏ, mà làm được hiệu ứng b.ắ.n pháo hoa.
"Vèo...”
Một vệt sáng phóng thẳng lên trời cao, tựa như muốn với tới tầng mây.
DTV
"Bùm" một tiếng nổ vang trong màn đêm, lập tức xung quanh phát sáng như ban ngày.
Những đốm lửa tản ra tạo thành những bông hoa rực rỡ muôn màu vô cùng xinh đẹp bắt mắt. Một đóa rồi đến một đoá khác, thi nhau bừng sáng trên không trung. Cực kỳ chói mắt, tiếng vang rất lớn tựa như muốn xuyên thủng cả bầu trời vậy.
Khán giả xem sóng trực tiếp ngây người ngắm nhìn.
"Đây là pháo hoa hay là đạn pháo? Đẹp thì có đẹp nhưng lực sát thương hơi lớn."
"Nhưng mẹ ơi, thật sự rất đẹp, đầy tính nghệ thuật!"
"Như có ai cầm bút vẽ lên trời vậy."
"Thì ra đây là pháo hoa, đã được mở mang kiến thức."
"Hình như thời xưa pháo hoa còn dùng làm vũ khí, vừa đẹp mắt lại có tính uy hiếp. Đúng là tiện đủ đường."
"Chị gái b.ắ.n pháo hoa chúc mừng sinh nhật mình, đẹp đến mức khiến ta rung đọc bật khóc."
Khán giả vừa khen vừa ngắm, chỉ có mỗi Sở Tầm đưa mắt thưởng thức cảnh đẹp nhưng trong lòng lại thấy không hợp lý. Sức mạnh của pháo hoa này đã vượt quá phạm vi b.ắ.n cho đẹp.
Trang Sinh Hiểu Mộng rất hài lòng với hiệu ứng pháo hoa mang lại. Đẹp để rực rỡ, khí thế mạnh mẽ, đối với hiệu quả pháo hoa này.
Hôm nay chính là sinh nhật mỗi năm một lần của cô, dù điều kiện hạn chế vẫn phải thật đầy đủ nhất. Bắn pháo hoa giải toả tâm tình, dù gì Sở Tầm là người Tinh tế chưa từng thấy pháo hoa.
Trang Sinh Hiểu Mộng mỉm cười nhìn về phía Sở Tầm, quả cầu cũng quay về hướng đó bắt cận cảnh khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo như phát sáng dưới làn pháo hoa chấn động. Lúc này nhan sắc cô gái vô cùng động lòng người, cứ như vậy được ống kính bắt trọn.
"Đẹp, đẹp!"
"Đại thần, ta yêu cô!"
"Sinh nhật vui vẻ!"
"Sinh nhật vui vẻ! Hu hu hu, cô ấy dẫn ta đi xem pháo hoa, ta thật sự không thể ghét nổi cô ấy. Đáng tiếc quá mà, chiếu tiếp đi có được không? Dù là dàn dựng thì ta cũng xem."
"Năm nay không có quà." Trang Sinh Hiểu Mộng nhỏ giọng nói.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, sinh nhật hàng năm của cô đều vô cùng long trọng xa hoa. Nhận quà nhiều đến mức mỏi tay, nhưng không có mấy thứ được nguyên chủ yêu thích.
Dù vậy cô ấy vẫn luôn chờ mong đến sinh nhật của mình, vì cô luôn khao khát một món quà thật đơn giản và nghĩ rằng sẽ đợi được nó.
Trang Sinh Hiểu Mộng rất ít khi xem lại ký ức nguyên chủ. Một là do ký ức nguyên chủ không có mấy công dụng. Hai là trong mắt cô thì cuộc sống của nguyên chủ quá uất ức, khiến cô không chịu được.
Chỉ có bản thân nguyên chủ cảm thấy vui vẻ, mỗi ngày đều mỉm cười vui vẻ.
Trang Sinh Hiểu Mộng từng hoài nghi vị công chúa nhỏ này có bệnh, hoặc có thể do bị hoàng thất nuôi thành sủng vật mới đánh mất năng lực vốn có của người bình thường.
"Hôm nay là sinh nhật cô." Sở Tầm cố gắng dùng giọng điệu tự nhiên nhất để nói: "Quà này chuẩn bị hơi sơ sài, hy vọng cô sẽ thích."
"Chúc mừng sinh nhật." Là một con chim nhỏ được bện lại bằng cỏ và lá cây.
Trang Sinh Hiểu Mộng không ngờ rằng Sở Tầm sẽ chuẩn bị quà cho cô, tuy rằng dùng nguyên liệu đơn giản, cách làm thô sơ, nhưng quý ở chỗ tấm lòng.
"Cảm ơn."