Công Chúa Không Làm Thiếp

Chương 7:

Chương 7:
Bạch Sương thoạt đầu ngẩn người, đoạn tủi nhục che mặt, khóe mắt ẩn hiện lệ quang.
“Nương nương, dân phụ chẳng hay đã làm sai điều gì?”
Triệu Ngọc biến sắc, ánh mắt cấp tốc ngăn lời Bạch Sương, đoạn kéo nàng quỳ xuống đất:
“Sương nhi vô tri, mạo phạm nương nương, xin nương nương giáng tội!”
Ngực mẫu hậu phập phồng kịch liệt, người bị chọc tức đến bật cười:
“Ngươi ngay cả công chúa của bổn cung cũng dám chà đạp đến vậy, bổn cung há dám trách phạt các ngươi?”
Triệu Ngọc và Bạch Sương mặt mày ngơ ngẩn, hoàn toàn chẳng hiểu ý mẫu hậu là gì.
Ta khẽ thở dài, đứng dậy bước tới đỡ lấy mẫu hậu:
“Mẫu hậu, chẳng đáng để người tức giận vì bọn họ, con cũng chưa từng đặt hai người này vào mắt.”
Mẫu hậu quay đầu âu yếm vuốt ve gương mặt ta, vành mắt đỏ hoe:
“Nguyệt nhi, mẫu hậu nào hay phu thê Triệu Ngọc này chà đạp con đến nông nỗi ấy, khiến con phải chịu khổ rồi…”
Triệu Ngọc và Bạch Sương đồng loạt kinh hãi, sắc mặt tức thì tái nhợt, mắt tràn đầy kinh hoàng.
Bọn họ theo bản năng quay đầu nhìn Triệu Thượng Thư, muốn từ chỗ ông ta nhận được lời phủ định.
Thế nhưng đáp lại bọn họ, lại là gương mặt đầy tuyệt vọng của Triệu Thượng Thư.
Triệu Ngọc toàn thân run rẩy như sàng, miệng không ngừng kêu gào: “Cầu nương nương tha mạng! Cầu công chúa tha mạng!”
Còn Bạch Sương thì sau khi gây ra họa lớn này, liền trực tiếp trợn trắng mắt, ngất lịm đi.
Phụ hoàng mặt đen như mực, trực tiếp một cước đá vào vai Triệu Ngọc, Triệu Ngọc ngay cả rắm cũng không dám thả.
“Triệu ái khanh, ngươi quả nhiên nuôi được một đứa con tốt!”
Triệu Thượng Thư cười khổ bước lên quỳ xuống, đầu nặng nề dập xuống đất.
“Thần quản giáo bất nghiêm, làm ô uế gia phong, xin bệ hạ giáng tội.”
Phụ hoàng hừ lạnh một tiếng:
“Trẫm biết phu thê các ngươi đãi Nguyệt nhi không bạc, nhưng công và tội không thể bù trừ.”
“Trẫm sẽ phạt ngươi bổng lộc ba năm, lại thêm con trai ngươi Triệu Ngọc vĩnh viễn không được nhập sĩ!”
“Còn về cái tên Vương Ma Tử kia, tự đi đến quan phủ lĩnh ba mươi đại bản!”
Ta nhất thời cảm khái.
Quả thật là tự làm tự chịu, không thể sống nổi mà.
Triệu Ngọc khổ đọc mười mấy năm, mở miệng liền thành chương, tài học trong số con em kinh thành cũng có thể xếp vào ba người đứng đầu, một lòng muốn ở khoa cử một tiếng kinh nhân.
Đời này không thể nhập sĩ, chẳng khác nào lấy đi nửa cái mạng của hắn.
Triệu Ngọc vành mắt đỏ hoe, mím môi quỳ dưới đất dập đầu: “Tội dân Triệu Ngọc… tiếp chỉ.”
Phụ hoàng ngay cả một ánh mắt cũng không thèm cho hắn, mà lại áy náy nhìn về phía ta:
“Nguyệt nhi hôm nay khôi phục thân phận công chúa, ban cho hoàng tính, đổi tên Cao Nguyệt, ban cư Chiêu Dương Cung.”
Ta hành đại lễ tạ ơn.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất