Công Chúa Tại Thượng

Chương 92: Chương 92:

Dù Quý Thính chủ động nắm tay Thân Đồ Xuyên nhưng không tiếp xúc thêm một bước, hai người sóng vai đừng im tại đó một lúc, Lý phu nhân đi đến: “Điện hạ, bây giờ thiếp thân muốn đến Vũ Tức Các bái kiến Trương quý phi, lâu rồi điện hạ không vào cung, người có muốn đi cùng thiếp thân không?”
 
“Được.” Quý Thính mỉm cười đáp một tiếng, buông tay Thân Đồ Xuyên ra như lẽ đương nhiên.
 
Thân Đồ Xuyên mím môi, đứng im tại chỗ không nhúc nhích, thấy Quý Thính rời đi với Lý phu nhân mà không lưu luyến chút nào, tầng không khí quanh thân hắn lạnh đi một phần, lúc định thu tầm mắt lại thì Quý Thính đột nhiên quay đầu: “Nếu ngươi không thích bị làm phiền thì đến Ngự Hoa Viên ngồi một lát đi, có lẽ đến lúc ăn trưa hoàng thượng mới tới đây.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Ta biết rồi.” Thân Đồ Xuyên thấy nàng vẫn còn quan tâm mình thì ánh mắt dịu xuống một chút.
 
Quý Thính lại nhìn hắn một cái rồi mới đi về phía Vũ Tức Các với Lý phu nhân.
 
Khoảng thời gian nóng nhất đã qua, bây giờ trời cuối thu thoải mái dễ chịu, ánh mặt trời ấm áp, không khí mát mẻ, có loại cảm giác sảng khoái chỉ thuộc về ngày thu.
 
Quý Thính và Lý phu nhân đi dọc đường trong cung, Lý phu nhân cẩn thận đi chậm một bước để tránh đi song song với nàng. Quý Thính thấy nàng ấy dè dặt như thế thì không khỏi thấy buồn cười: “Phu nhân không phải người ngoài, không cần phải để ý những quy củ này.”
 
“Nếu ở bên ngoài điện hạ bảo thiếp thân chú ý thì thiếp thân cũng không để ở trong lòng nhưng dù sao hôm nay đang ở trong cung, vẫn nên cẩn thận thì hơn, điện hạ tuyệt đối không được chê thiếp thân không phóng khoáng đâu đó.” Lý phu nhân lại cười nói.
 
Trong mắt Quý Thính hiện lên ý khen ngợi: “Sao có thể chứ, cưới vợ phải cưới người hiền đức, ngươi cẩn thận lại thông minh như thế, có thể nói Lý Tráng chẳng phải lo phiền phía sau.”
 
“Điện hạ quá khen rồi.” Lý phu nhân cười nói.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, lúc đi qua Ngự Hoa Viên không có người, đột nhiên Lý phu nhân hỏi: “Thứ cho thiếp thân mạo muội, có một chuyện mà thiếp thân rất hiếu kỳ.”
 
“Ngươi muốn hỏi chuyện của bổn cung và phò mã sao?” Quý Thính nói thẳng.
 
Lý phu nhân mỉm cười: “Điện hạ có muốn nói không?”
 

Quý Thính nghĩ một lúc: “Cũng không có gì không thể nói cả, nhưng nói ra sẽ khiến ngươi cảm thấy ta và phò mã không có tiền đồ, có lẽ ngươi sẽ cười bổn cung mất.”
 
“Ban nãy điện hạ không chê thiếp thân không phóng khoáng, thiếp thân sao có thể chê điện hạ không có tiền đồ được chứ, điện hạ lo lắng thừa rồi.” Lý phu nhân khuyên giải.
 
Quý Thính thở dài thật khẽ: “Thật ra cũng không phải chuyện to tát gì, bọn ta chỉ đang giận dỗi nhau mà thôi.” Nói xong, nàng kể lại chuyện xảy ra quãng thời gian trước nhưng bỏ bớt phần liên quan tới Trương Lục Thược, chỉ nói mình không cẩn thận bị dính mùi hương liệu.
 
Lý phu nhân nghe xong thì liên tục cười, Quý Thính bất đắc dĩ nhìn nàng ấy: “Đã bảo mà, ngươi sẽ cười nhạo bổn cung.”
 
“Thiếp thân không cười nhạo điện hạ, chẳng qua chỉ cảm thấy... Hai người cứ như đang đảo lại cho nhau vậy.” Lý phu nhân mỉm cười giải thích: “Nhà bình thường đều là nữ tử lo trượng phu ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, nhà ngài thì biến thành phò mã lo lắng, còn ghen như nữ tử vậy đó, điện hạ cũng giống hầu hết nam tử trên thiên hạ, chỉ biết mình không sai nhưng chưa từng nghĩ xem tại sao phò mã lại lo lắng, lại ghen như thế.”
 
“Bổn cung nào biết tại sao hắn lại ghen chứ, bổn cung đã nói với hắn rồi, bổn cung vô tội, nhưng hắn thì hay rồi, cần có chứng cứ rành rành trước mặt hắn mới tin.” Quý Thính cau mày, dường như chẳng thể hiểu rõ.
 
Vẻ mặt Lý phu nhân hiện vẻ hiền hòa, đợi nàng nói xong mới chậm rãi nói: “Tình cảnh lúc này của phò mã hệt như một nương tử mới gả về nhà chống vậy, ở nhà chồng không có người đồng lòng, nhà mẹ đẻ cũng không trông cậy nổi, người duy nhất có thể dựa dẫm là điện hạ, nhưng điện hạ không chỉ của một mình ngài ấy, đương nhiên qua thời gian sẽ nảy sinh lòng bất an, bây giờ vẫn cứ nghi ngờ điện hạ cũng chỉ vì sự bất an ấy.”
 
“Bổn cung đã đồng ý với hắn không nạp thị phu trong vòng ba năm, sao hắn còn bất an?” Quý Thính ngờ vực.
 
Lý phu nhân nhìn nàng: “Thiếp thân không biết người bên ngoài thế nào nhưng với thiếp thân mà nói, lúc trước có nữ tử tìm tới cửa cũng không thể khiến thiếp thân nghi ngờ tướng quân, chỉ vì nguyên nhân duy nhất chính là thiếp thân biết ngoại trừ thiếp thân ra thì trong tim hắn không chứa nổi ai khác.”
 
Quý Thính im lặng, dừng bước suy nghĩ đăm chiêu.
 
Lý phu nhân cũng dừng lại, ôn hòa nhìn nàng: “Thiếp thân nghĩ nếu điện hạ có thể để phò mã biết trái tim người cũng chỉ có thể chứa một mình ngài ấy thì sau này sẽ không nghi ngờ điện hạ nữa.”
 
“Bổn cung không tự tin đưa ra sự cam kết ấy.” Nói ra thì chẳng khác nào trực tiếp nói với Thân Đồ Xuyên rằng nàng muốn sống cả đời với hắn, nhưng nàng chưa từng nghĩ đến chuyện cả đời, thậm chí đối với chuyện Dự Chi chọn thị phu giúp nàng thì nàng cũng chỉ cảm thấy phiền phức mới không muốn chứ không phải vì Thân Đồ Xuyên.
 
Nàng quả thực có thể thuận miệng dỗ dành hắn nhưng nàng cảm thấy mình không làm được thì sẽ không cho hắn hi vọng, nếu không sau này lại phải ầm ĩ một trận.
 
Lý phu nhân lại cười: “Thiếp thân coi điện hạ như người nhà mới khuyên điện hạ, mong điện hạ không trách tội.”
 

“Phu nhân cứ nói đừng ngại.” Quý Thính mấp máy môi.
 
Lý phu nhân làm một tư thế mời với nàng, Quý Thính nhấc chân đi về Vũ Tức Các, lúc này Lý phu nhân mới chậm rãi mở miệng: “Thiếp thân biết điện hạ không giống nữ tử bình thường, người có thể giống như nam tử có tam thê tứ thiếp, nhưng điện hạ nhìn kỹ lại một chút, trong nhà những nam tử có tam thê tứ thiếp kia có chỗ nào không phải một ổ lông gà*? Với sự bất lực không làm được gì như thế thì chi bằng chọn một người sống tới bạc đầu, thiếp thân cảm thấy phò mã rất tốt, dáng dấp được, cũng thật lòng với điện hạ, nếu điện hạ vừa lòng thì đương nhiên cuộc sống hàng ngày sẽ hòa thuận, mỹ mãn.”
 
*Một ổ lông gà: ý chỉ sự lộn xộn, rắc rối.
 
Quý Thính lặng im nghe xong thì không khỏi cười khổ một tiếng: “Nói thì dễ, bắt tay vào làm thì sợ là không đơn giản như vậy.”
 
Lý phu nhân nghe vậy muốn nói thêm gì nữa nhưng thấy đã đi đến Vũ Tức Các rồi nên chỉ mỉm cười nói: “Điện hạ cảm thấy khó là vì chưa đủ thích phò mã, chờ ngày sau cả trái tim người đều thích ngài ấy thì tự nhiên sẽ có lòng muốn bên nhau đến bạc đầu giai lão, bây giờ không cần miễn cưỡng bản thân.”
 
“Cũng đúng, cuộc sống bây giờ không có gì không tốt cả, được ngày nào hay ngày ấy vậy.” Quý Thính được Lý phu nhân khuyên giải, không biết nghe vào được bao nhiêu, tạm thời có cảm giác nghĩ thoáng một chút.”
 
Hai người đi vào sân Vũ Tức Các, bên trong đã đứng đầy hoàng thân và gia quyến của quan thần, họ thấy Quý Thính đến thì hành lễ với nàng: “Tham kiến trưởng công chúa điện hạ.”
 
“Hôm nay là cung yến, mọi người không cần giữ lễ tiết.” Quý Thính lại cười nói.
 
Trong lúc nói chuyện, Trương quý phi đi ra khỏi điện, Quý Thính ngẩng đầu lên nhìn nàng ấy thì liếc mắt thấy Trương Lục Thược và Trương phu nhân – mẫu thân của Trương Lục Thược ở phía sau.
 
Nàng nhìn thấy, đương nhiên những người khác cũng thấy, Lý phu nhân nhíu mày lại, giảm thấp giọng xuống: “Thiếp thân không biết các nàng ấy ở đây, nếu biết thì đã không gọi điện hạ tới rồi.”
 
“Không sao.” Ý cười trên môi Quý Thính không thay đổi, nói nhỏ một câu xong thì ra hiệu với Lý phu nhân, Lý phu nhân bèn đi tìm tỷ muội mình quen biết nói chuyện.
 
Lúc nàng và Lý phu nhân mắt đưa mày lại với nhau, Trương quý phi đã đi tới, tinh thần không thoải mái híp mắt lại: “Sao trưởng công chúa điện hạ không ở Càn Thanh cung mà lại đến chỗ tàn tạ này của thần thiếp?”
 
“Nếu Trương quý phi không muốn bổn cung đến đây thì bổn cung đi là được.” Quý Thính tựa cười như không cười nói.
 

Trương quý phi không ngờ nàng muốn trực tiếp đi luôn, mắt hơi trợn to lên, nhất thời không phản ứng lại kịp, có người đứng cạnh Trương quý phi không nhịn được nói: “Điện hạ đã đến rồi, nếu lúc này rời đi thì hoàng thượng lại tưởng rằng quý phi nương nương tiếp đãi không chu toàn đó.”
 
Ánh mắt Trương quý phi lộ vẻ không vui nhưng không nói gì cả.
 
Quý Thính im lặng chốc lát, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh Trương quý phi, cứ nhìn đến lúc nàng ta bắt đầu căng thẳng mới khẽ cười một tiếng: “Chẳng trách Trương Lục Thược cô nương có gia giáo tốt như thế, hóa ra là do Trương phu nhân dạy dỗ giỏi.”
 
Có ai không biết chuyện mấy ngày trước Trương Lục Thược tới Phong Nguyệt Lâu giành nam nhân với Quý Thính kia chứ, lúc này mọi người nghe Quý Thính khen gia giáo nhà họ Trương thì nhất thời không nhịn được cười trộm.
 
Mặt Trương phu nhân bỗng nóng hừng hực, nhưng vẫn bênh con gái: “Nói đến chuyện này thì hình như hai lần Lục Thược đến đó đều gặp điện hạ.”
 
“Đúng vậy, bổn cung đến đó chăm sóc phu quân tương lai của mình, không biết Lục Thược cô nương đến làm gì?” Quý Thính hời hợt quét mắt nhìn nàng ta: “Ồ, hình như cũng vì phu quân của bổn cung.”
 
Trương phu nhân nghẹn lời, lúc định phản bác thì Trương Lục Thược vẫn luôn bình tĩnh từ đầu đến cuối kéo ống tay áo bà ta lại, sau đó nàng ta nhẹ nhàng cúi đầu với Quý Thính: “Gia mẫu nói năng không thỏa đáng, xin điện hạ thứ tội.”
 
“Chỉ nói chuyện phiếm thôi, Lục Thược cô nương không cần để trong lòng.” Quý Thính nói xong thì liếc nhìn Lý phu nhân.
 
Lý phu nhân lập tức tiến lên: “Điện hạ nhân từ, nhưng cho dù chỉ là nói chuyện phiếm thì cũng phải giữ tôn ti rõ ràng mới phải, có vẻ Trương phu nhân chỉ lo tán gẫu mà quên hành lễ với điện hạ mất rồi.”
 
Trương phu nhân cứng đờ, lập tức nhìn Trương quý phi xin giúp đỡ, Trương quý phi che giấu sự không kiên nhẫn, làm như không thấy sự nhờ vả của bà ta, bà ta không thể làm gì khác hơn là uốn gối hành lễ với Quý Thính một cách không cam tâm: “Thiếp thân thất lễ, mong điện hạ thứ tội.”
 
Quý Thính mỉm cười, ngẩng đầu nhìn Trương quý phi nói: “Nếu quý phi không định đuổi bổn cung đi, còn không dẫn bổn cung vào điện uống trà?”
 
Sắc mặt Trương phu nhân vẫn đang uốn gối hành lễ hơi cứng lại, nhưng Quý Thính chưa cho bà ta đứng dậy, bà ta không dám động đậy.
 
Lần này Trương quý phi không dám gây phiền hà nữa, không nhanh không chậm nói: “Điện hạ, mời.” Nàng ấy nói xong lại liếc mắt nhìn sân viện một vòng, nâng cao giọng lên nói: “Trong điện đã chuẩn bị xong Bích Loan Xuân*, các vị cũng vào nến thử đi.” 
 
*Bích Loan Xuân: một loại trà.
 
“Vậy thiếp thân xin hưởng ké chút ánh sáng của quý phi nương nương nếm thử Bích Loan Xuân thượng hạng mới được.”
 
“Thiếp thân cũng muốn thưởng thức.”
 

Một đám gia quyến quan thần và các quý tiểu thư đi vào trong điện, Quý Thính và Trương quý phi đi song song với nhau ở đằng trước, dùng âm lượng chỉ hai người họ nghe thấy nói: “Lại đang giở trò đùa nghịch gì thế?”
 
“Thần thiếp nào dám giở tính trẻ con, ngược lại là điện hạ ấy, nói từ quan là từ quan luôn, bảo đi Giao Huyền là đi Giao Huyền ngay, trở về nhiều ngày như vậy rồi mà không tiến cung, còn tùy hứng hơn thần thiếp nhiều.”
 
Quý Thính cong khóe môi lên: “Ta đã bảo sao hoàng thượng lại nghĩ thông suốt nhanh như thế, còn đích thân tới Giao Huyền đón ta, hóa ra là có quý phi giúp, thật sự khiến ta vô cùng cảm kích.”
 
“Điện hạ cảm kích? Sao thần thiếp không thấy? Vừa nãy ra oai phủ đầu với thần thiếp, còn dạy dỗ chị dâu và cháu gái của thần thiếp, thần thiếp thấy điện hạ chẳng cảm kích chút nào.” Trương quý phi giễu cợt.
 
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi vào trong điện, chân Quý Thính vừa mới bước vào bậc cửa đã ngửi thấy hương hoa ngào ngạt, nhìn một vòng quanh điện thì thấy cách mấy bước chân lại đặt một chậu hoa hồng mới hái, hoa khoe màu đua sắc trông rất đẹp.
 
Nàng nhướng mày tỏ ý sâu xa với Trương quý phi.
 
Gò má Trương quý phi ửng đỏ, nói một câu xem nhẹ chuyện này: “Gần đây thần thiếp thích hoa hồng, điện hạ đừng nghĩ nhiều.”
 
“Bổn cung không dám nghĩ nhiều.” Quý Thính nói thế nhưng trong mắt ngập tràn ý cười.
 
Trương quý phi liếc nàng một cái, không kìm được cong khóe môi, sau đó nhanh chóng đi lên trước mấy bước, kéo dài khoảng cách với nàng mới đỡ hơn một chút.
 
Những gia quyến quan thần và quý tiểu thư đi vào đều khen ngợi hoa trong điện nở rất đẹp, khóe mắt đuôi mày của Trương quý phi đều lộ ra vẻ vui mừng, dễ thấy tâm trạng không tệ.
 
Bầu không khí trong điện rất tốt, ngoài sân chỉ còn lại hai mẹ con nhà họ Trương, trông có vẻ hiu quạnh.
 
Trương phu nhân nghiêng người sắp ngã, Trương Lục Thược nhanh chóng đến đỡ bà ta: “Nương, chúng ta cũng đi vào thôi.”
 
“Quý Thính không cho ta đứng lên, ta nào dám đi vào.” Trương phu nhân nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô mẫu con cũng thật là, rõ ràng ta nói giúp nàng ấy mà nàng ấy thì hay, nhìn mẹ con chúng ta chịu nhục như người không liên quan vậy.”
 
Trương Lục Thược rũ mắt: “Chắc hẳn cô mẫu có suy tính riêng.”
 
“Nàng ấy có suy tính gì được, chẳng qua chỉ không có lòng tốt với chúng ta mà thôi.” Trương phu nhân tức giận nói.

 


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất