Chương 17: Không công bằng!
Mặc kệ tất cả, lão bộc ôm lấy Tần thiếu gia đang thống khổ kêu rên, vội vàng bỏ chạy.
Hàn Yên thấy vậy, nàng định đuổi theo xử lý dứt điểm hai người để chấm dứt hậu hoạn. Tuy nhiên, nàng phát hiện thương thế của mình quá nặng, đã không thể triển khai thân pháp được nữa.
“Cô nương, đã bị thương thì chớ lộn xộn nha.”
Lâm Thần thong thả đưa một viên thuốc cho Hàn Yên, rồi vận chuyển một sợi chân thủy Quy Nguyên Quyết truyền vào cơ thể, giúp thương thế của nàng ổn định hơn.
“Lâm Thần thiếu hiệp, vì sao ngươi lại muốn phế Tần thiếu gia kia? Ngươi làm như vậy sẽ tự chuốc họa sát thân đấy! Không được không được, ta phải mau chóng liên hệ các sư muội, gọi chúng ta… À? Lâm Thần thiếu hiệp, ngươi đang làm gì thế?”
Hàn Yên thấy Lâm Thần nhẹ nhàng thoải mái dựng lên đống lửa, chẳng mảy may để tâm chút nào.
Hắn lấy ra miếng thịt đùi của con U Diễm Báo săn được lúc trước rồi bắt đầu nướng trên lửa. Lâm Thần cười nhẹ phất phất tay.
“Loại người này giữ lại cũng chỉ là tai họa thôi. Hàn Yên cô nương đừng lo lắng, bọn chúng có tới bao nhiêu, Bổn Soái đây sẽ diệt bấy nhiêu. Nếu ngươi nói sợ, cứ rời đi trước cũng được nha.”
Hàn Yên đang định nói gì đó nữa thì một đám bóng hình xinh đẹp yểu điệu xuất hiện trong sơn cốc.
“Hàn Yên, ngươi không sao chứ!”
“Hàn Yên sư tỷ, hu hu hu, ta còn tưởng ngươi không còn nữa chứ!”
Các sư tỷ muội đồng môn Yến Hà Môn của Hàn Yên đã đuổi kịp, khiến nàng mừng rỡ!
……
Huyết Dương thành: Huyết Tông tổng bộ.
Hôm nay, Huyết Tông chuẩn bị khuếch trương thế lực lớn, đồng thời liên hợp với đông đảo tà giáo khác để cùng nhau tổ chức liên minh.
Hắc Ma môn và Ám Hồn Tông, hai thế lực lớn đã tề tựu tại tổng bộ Huyết Tông để bàn bạc chuyện liên minh.
Trong đại sảnh tổng bộ, một nhóm cường giả với khí tức hùng mạnh đang ngồi.
“Tông chủ, tông chủ! Thiếu gia đã xảy ra chuyện rồi! Chuyện lớn ấy!”
Khi các cường giả của ba thế lực lớn còn đang thương thảo chuyện liên minh thì một lão bộc hớt hải chạy vào từ bên ngoài đại sảnh, thở hồng hộc.
“Ừm? Lão Vĩnh đó ư? Ngươi không thấy ta đang nói chuyện với hai đại môn phái sao mà lại xông vào? Cái thằng tiểu tử hỗn xược kia thì sao rồi?”
Huyết Tông tông chủ là một nam tử ngoài bốn mươi tuổi, có đôi mắt ưng kiêu ngạo, vẻ mặt không giận mà tự toát ra uy nghiêm. Hắn ngồi ở vị trí đầu của đại sảnh và lạnh nhạt hỏi.
“Thiếu gia bị phế rồi! Hơn mười sát thủ của Huyết Tông ta cùng với Thông Huyền trưởng lão cũng đều đã bị giết!”
Phanh!
Một cỗ huyết khí ngút trời nổ tung thành cơn lốc cuồng mãnh, khiến Huyết Tông tông chủ chấn vỡ xà nhà và sàn nhà trong đại sảnh, từng khúc rạn nứt.
“Con ta bị phế ư? Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra vậy? Cái thành Huyết Dương này còn có kẻ nào dám động đến con trai của Tần Sát ta sao?”
“Tông chủ, đó là một người trẻ tuổi Luyện Khí cảnh ngũ trọng, lai lịch hắn không rõ, thực lực không thể coi thường. Ngay cả Thông Huyền trưởng lão cũng đã chết trong tay hắn chỉ sau mấy hiệp!”
Lão bộc kể lại đơn giản tình hình lúc đó, khiến tất cả nhân sĩ tà giáo của ba đại tông phái tại hiện trường đều biến sắc kịch liệt!
“Con mẹ nó, một kẻ dám tuyên bố đơn đấu toàn bộ Huyết Tông chúng ta! Tiểu tử này chẳng lẽ muốn lật trời rồi sao!”
Bắp thịt trên mặt Huyết Tông tông chủ hung hăng run lên mấy lần, hắn âm thanh lạnh lùng nói: “Chư vị, hôm nay có sự kiện đột xuất, chuyện liên minh, chúng ta cứ bàn lại sau vậy. Đợi Bổn Tông đây đi trước chăm sóc cái tên tiểu bối vô danh cuồng vọng này đã!”
“Hắc hắc hắc, có trò hay để xem rồi đây, chúng ta cùng đi xem thử đi.”
Ám Hồn Tông tông chủ, một lão giả mặc ngân bào, hắc hắc cười quái dị.
“Có lẽ là đệ tử đại tông nào đó chạy đến lịch luyện, không biết trời cao đất rộng rồi, ha ha, chọc vào Huyết Tông thì cũng chẳng có quả ngon để ăn đâu.”
Hắc Ma môn môn chủ, một nam tử tà dị ngoài ba mươi tuổi, liếm môi một cái.
“Triệu tập tất cả mọi người của Huyết Tông ta, những người từ Luyện Khí cảnh trở lên, hãy cùng ta tiến vào Thanh Dương Sơn Mạch! Bổn Tông đây ngược lại muốn xem xem cái tên tiểu bối vô tri dám ra đây muốn chết rốt cuộc từ đâu đến!”
Toàn bộ Huyết Dương thành, trong chốc lát đã gió nổi mây phun!
…
“Cái gì? Hắn phế Thiếu tông chủ Huyết Tông, lại còn đưa đối phương trở về ư?”
Bán Nguyệt cốc: Hơn hai mươi nữ đệ tử Yến Hà Môn kinh ngạc nhìn Lâm Thần đang ăn thịt nướng như hổ đói!
Với nội tình của Huyết Tông, ngay cả cường giả Chiến Phách cảnh bình thường cũng không dám trêu chọc. Vậy mà người trẻ tuổi này lại làm vậy, e rằng hắn đã điên rồi phải không?
Huyết Tông tông chủ và đại trưởng lão đều là cường giả Chiến Phách cảnh, lại còn có vài vị trưởng lão Thông Linh cảnh khác với thực lực cực mạnh. Trong vòng ngàn dặm này, hầu như không có bất kỳ thế lực nào có thể đơn độc chống lại bọn chúng!
“Lâm Thần thiếu hiệp, ngươi đã cứu Hàn Yên và các nàng, ta vô cùng cảm tạ ngươi. Nhưng lúc này cũng không phải là lúc ăn uống gì đâu!”
Yến Hà Môn môn chủ Hạ Ngưng Nguyệt, một mỹ phụ thanh y ngoài ba mươi tuổi, ngữ khí chân thành và sốt ruột nói.
“Ta xưa nay không làm chuyện không nắm chắc, các ngươi yên tâm đi, ta sẽ không sao đâu.”
Hắn lau vội miệng mấy cái, Lâm Thần nhếch miệng cười nói, vẻ mặt chẳng hề bận tâm, thậm chí còn ngâm nga ca hát.
“Cái này… Chưởng môn, chúng ta nên làm gì đây?”
Thương thế của Hàn Yên đã khôi phục được một nửa, nàng cũng gấp gáp hỏi từ bên cạnh.
“Không có gì phải làm sao cả! Yến Hà Môn ta tuy là một tiểu phái vô danh, nhưng ân nghĩa nhỏ giọt cũng phải báo đáp bằng suối nguồn, huống hồ đây là ân cứu mạng! Chúng ta cũng phải ở lại đây để trợ giúp Lâm Thần thiếu hiệp!”
Ánh mắt Hạ Ngưng Nguyệt kiên định, các nữ đệ tử nhìn nhau, đồng thời toát ra niềm tin vững như bàn thạch.
“Các hạ phế bỏ con trai yêu quý của ta, lại còn có thể ở đây ăn thịt nướng, ngâm nga ca hát. Ngươi thật sự xem Huyết Tông ta không ra gì ư!”
Một luồng gió tanh càn quét toàn bộ Bán Nguyệt cốc! Bốn phía xuất hiện không dưới trăm đạo nhân ảnh, từng đôi con ngươi mang theo sát khí nhìn chằm chằm Lâm Thần trong cốc!
“Quá khen quá khen, lão sư ta trước kia luôn đánh giá ta là một kẻ giàu ngoài ý muốn, một đại soái ca. Đây chỉ là thao tác bình thường thôi, bình tĩnh, bình tĩnh.”
Lâm Thần bình tĩnh, không chút lo lắng xoa xoa tay, rồi đứng dậy. Hắn dùng mũi chân hất một cái, cây Thất Tinh Đoạt Hồn Thương liền xoay tròn bay vào tay.
Một luồng khí tức cường đại quét ngang Bát Hoang bao trùm toàn bộ Bán Nguyệt cốc, khiến người ta kinh hãi run sợ! Đông đảo nữ đệ tử Yến Hà Môn liền lập tức ôm chặt lấy nhau, chuẩn bị sẵn sàng trận địa.
“Hỏng bét rồi, lần này tới không chỉ riêng Huyết Tông, mà còn có hai đại Tà Tông của Huyết Dương thành là Ám Hồn Tông và Hắc Ma môn nữa!”
Gương mặt xinh đẹp của Hạ Ngưng Nguyệt khẽ biến sắc. Ba đại Tà Tông tề tựu một chỗ, hôm nay cho dù nàng là cường giả Chiến Phách cảnh thì cũng rất có khả năng vẫn lạc tại nơi này!
“Dát dát dát, còn có nhiều tiểu nương bì trẻ tuổi như vậy ư, đợi lát nữa chúng ta cùng nhau chia nhau các nàng nhé!”
“Ta muốn cái cô bé nhỏ nhất kia, nhìn thôi đã thấy non tơ mơn mởn, ha ha ha! Ta thích, ta thích!”
“Vậy ta liền muốn người môn chủ kia, đã ngoài ba mươi tuổi rồi, cưỡi mây đạp gió lắm nha! Không biết khi hút máu của nàng sẽ có tư vị gì đây!”
Đông đảo lời lẽ dâm uế tà ác cùng tiếng cười như ác ma vang vọng khắp toàn bộ Bán Nguyệt cốc, nơi đây trong nháy mắt đã trở thành địa ngục!
Hạ Ngưng Nguyệt nghiến chặt hàm răng, nàng vô cùng rõ ràng rằng hôm nay nếu Yến Hà Môn rơi vào tay ba đại Tà Tông, tất sẽ thực sự sống không bằng chết!
“Hôm nay ta ngược lại muốn xem xem ai sẽ chết đây.”
Lâm Thần gõ gõ móng tay, trong con ngươi hắn ẩn ẩn có tiếng Long Khiếu như muốn phá hủy tất cả, cánh tay trái của hắn cũng lấp lóe thanh quang!
“Bổn Tông đây còn tưởng ngươi kêu gào khiêu chiến toàn bộ Huyết Tông, còn tưởng rằng ngươi có mai phục gì đó ở đây. Nào ngờ ngươi lại đơn thương độc mã, còn dắt theo một bầy tiểu nương tử! Lá gan ngươi thật sự quá lớn nha!”
Dưới ánh trăng, một đoàn thân ảnh của Huyết Tông đã nhảy vào trong Bán Nguyệt cốc.
Huyết Tông tông chủ Tần Sát dẫn đầu, hắn nhìn thấy Lâm Thần với vẻ mặt nhẹ nhõm bình tĩnh kia thì cơn giận không có chỗ trút, bèn tung ra một chưởng mang theo huyết tinh sát khí ngút trời, đột nhiên vồ tới Lâm Thần!
“Chết Héo Ma Thủ!”
Vô số vong linh kêu rên cùng gào rít vang vọng khắp Bán Nguyệt cốc, một bàn tay ma quỷ đen nhánh khổng lồ cuồn cuộn dài mấy trượng phá không mà vồ tới Lâm Thần!
Chỉ riêng tiếng ma âm kêu rên như vậy thôi cũng đủ để khiến cường giả Chiến Phách cảnh bình thường xuất hiện tinh thần thác loạn. Tần Sát vừa ra tay đã có sát cơ!
Oanh!
Chiêu "Chết Héo Ma Thủ" xé rách tàn ảnh của Lâm Thần, nghiền nát không gian rộng mười trượng nhưng lại không thấy tung tích hắn đâu!
“Một tên Luyện Khí cảnh lục trọng lại né được công kích của Bổn Tông ư?”
Tần Sát khẽ giật mình, hắn quay phắt sang nhìn cách đó hơn hai trăm mét, thấy Lâm Thần đang dùng vẻ mặt hài hước nhìn mình chằm chằm.
Ngay khi Tần Sát đang định ra tay lần nữa thì Lâm Thần lại đột nhiên giơ tay lên!
“Chờ một chút!”
Thấy hắn giơ tay, các cường giả Tà Tông tại hiện trường không khỏi khẽ giật mình. Chẳng lẽ tiểu tử này muốn đầu hàng ư? Xem ra hắn cũng chỉ là một kẻ mồm mép cứng rắn thôi!
“Ta đánh nhau, luôn luôn quan trọng là công bằng, công bằng, hay là con mẹ nó công bằng! Nhưng các ngươi hiện tại hành động như vậy, chính là mẹ hắn đối với ta không! Công! Bằng!”