Công Pháp Của Ta Toàn Bộ Nhờ Nhặt

Chương 7: Ta sẽ ngược mẹ ngươi cũng không nhận ra!

Chương 7: Ta sẽ ngược mẹ ngươi cũng không nhận ra!

Trong khu vực Thần Vũ Tông, một ngọn núi cao vút, mây mù bao phủ, trông hệt như cảnh tiên.
Giữa ngọn núi có một hẻm núi, hai bên ngồi chật kín các đệ tử Thần Vũ Tông. Hôm nay là ngày diễn ra trận thi đấu xếp hạng hai năm một lần của tông môn, đây chính là sự kiện lớn nhất của tông!
Ở giữa hẻm núi, mười võ đài nhỏ rộng vài mẫu được dựng lên. Ngay phía trước các lôi đài, mấy chục nam thanh nữ tú với khí thế phi phàm lần lượt bước vào sân!
“Là năm mươi đệ tử đứng đầu Nội Tông!”
“Trận thi đấu xếp hạng lần này, ta xem trọng Tử Nhu sư tỷ. Nàng có một bộ Bổ Sóng Đoạn Phong Chưởng, có thể phá nát núi non. Chỉ riêng khí thế thôi đã có thể đẩy lùi mười đệ tử Luyện Khí cảnh của chúng ta rồi.”
“Hừ, Đường Phong sư huynh chỉ cần một kiếm trong tay, đã từng tham gia thi đấu xếp hạng và lọt vào top mười. Ta xem lần này, huynh ấy còn có thể lọt vào top ba nữa cơ.”
“Tăng Vân Hải sư huynh đã giữ vững vị trí thứ nhất hai năm rồi, không biết có đệ tử tông môn nào có thể lung lay được vị trí của hắn không.”
“Nhắc đến kiếm đạo, ta vẫn xem trọng Liêu Kiếm Hoa. Người này dù ngạo mạn bất kham, nhưng tư chất quả thực nghịch thiên. Mới nửa năm trước, hắn đã có thể giao đấu mấy chục hiệp với trưởng lão mà không bại, hiển nhiên đã đạt trình độ trong top mười của tông môn rồi.”
“Nghe nói hắn còn kiêm tu luyện dược, thật là một yêu nghiệt mà! Người với người thật khiến người ta tức chết đi được!”
Hai bên hẻm núi, đám đệ tử ngoại tông đang theo dõi trận thi đấu xếp hạng đều kích động nghị luận ầm ĩ.
Ở tầng thấp nhất của hẻm núi, các đệ tử Nội Tông tham gia thi đấu xếp hạng đang ngồi ở vị trí đã được chỉ định.
Oanh!
Từ cổng ra trận, một luồng cuồng phong cuốn lên, người xuất hiện là một thanh niên tầm hai mươi tuổi, áo trắng phối kiếm, mày kiếm mắt sáng, lạnh lùng ngạo nghễ. Hắn cứ như đang cưỡi gió mà đến, bước chân lướt đi phiêu dật, vừa chính thức bước vào sân đã khiến một vài nữ đệ tử thét lên.
“Kiếm Hoa, ngươi đã đến rồi.”
Ngồi trên ghế đặc biệt, một cô gái trẻ mừng rỡ đứng dậy. Nàng có dung nhan khuynh quốc khuynh thành, đôi mắt đẹp như nước, nhìn bề ngoài thì ôn nhu nhưng bên trong lại ẩn chứa một khí chất quyến rũ.
“Ừm, Tình Nhân, lần này đa tạ nàng đã hái dược liệu cho ta, giúp ta tiến thêm một bước.”
Liêu Kiếm Hoa đến chỗ ghế ngồi đặc biệt của mình, một tay ôm chầm Tô Tình Nhân. Hắn cứ thế tùy ý nhào nặn thân thể mềm mại, linh lung đầy thích thú của nàng như không có người bên ngoài, rồi cười tà nói.
“Hắc hắc, Liêu Kiếm Hoa, nghe nói giai nhân của ngươi không ngờ lại là đệ tử tông môn, tình cũ của Lâm Thần kia à? Lâm Thần hiện giờ thật không đơn giản, đã một quyền trọng thương Tôn Trường Ngạn rồi. Ngươi bây giờ nói không chừng đã chọc phải đại phiền toái vào thân rồi đó.”
Tô Tình Nhân trong lòng Liêu Kiếm Hoa thần thái khẽ biến, nhưng nàng rất nhanh đã thu liễm lại, rồi cười khanh khách nói.
“Lâm Thần tên tiểu tử đó chẳng qua là đứa trẻ bị bá phụ ta thu nuôi, một phàm nhân triệt đầu triệt đuôi mà thôi. Cho dù có chút kỳ ngộ, làm sao có thể sánh ngang với Kiếm Hoa ta được chứ?”
Tô Tình Nhân che miệng cười khẽ, trong ngữ khí không hề che giấu sự chán ghét đối với Lâm Thần.
“Chỉ là một tên phế vật gặp chút cơ hội thôi. Hắn dám xuất hiện, Bổn Thiếu chỉ cần một kiếm là đủ. Lần này, đệ nhất tông môn, trừ ta ra không còn ai khác xứng đáng hơn.”
Liêu Kiếm Hoa thờ ơ nói với vẻ khinh thường.
...
“Kia chính là Liêu Kiếm Hoa sao.”
Lâm Thần đi qua hàng ghế sau của hai bên khán đài. Khi trông thấy Liêu Kiếm Hoa ra trận, hắn khẽ híp mắt, sát cơ chợt lóe lên.
Tiếp đó, Lâm Thần tiện tay nhặt một viên quang cầu thuộc tính dưới đất bên cạnh mình, rồi hấp thu vào cơ thể.
Hắn vẫn quan sát xung quanh một lượt, phát hiện ngoài những đệ tử cấp bậc Luyện Khí cảnh ra, bên cạnh các đệ tử Thối Thể Cảnh khác đều không hề xuất hiện quang cầu thuộc tính.
“Xem ra, những người có tu vi yếu hơn hoặc mạnh hơn ta quá nhiều thì cũng sẽ không tồn tại quang cầu thuộc tính.”
Hắn nhìn về phía mấy vị trưởng lão và tông chủ Thần Vũ Tông trên đài cao, bên cạnh bọn họ cũng không hề xuất hiện quang cầu thuộc tính, trong lòng Lâm Thần đã hiểu rõ.
Lâm Thần án binh bất động, thong thả bình tĩnh nhặt những quang cầu thuộc tính ở hai bên khán đài, vận sức chờ phát động.
...
“Đây chính là Liêu Kiếm Hoa do Lục trưởng lão tỉ mỉ bồi dưỡng sao? Ừm, thân pháp xuất chúng, kiếm ý sắc bén, quả là một mầm non tốt.”
Ngồi ở đài khách cuối sườn núi hẻm, một người đàn ông áo xanh gật đầu khen ngợi.
“Ha ha, tông chủ, lần này Kiếm Hoa nói không chừng sẽ mang đến cho ngài một kinh hỉ bất ngờ đó.”
Bên cạnh, một lão giả tóc trắng vuốt râu cười nói, rõ ràng vô cùng đắc ý.
“Vậy thì để Bổn Tông xem thử, tiểu gia hỏa này còn có át chủ bài gì nữa nào.”
Tông chủ Thần Vũ Tông cười khẽ lắc đầu, lập tức đứng dậy.
“Thi đấu xếp hạng Nội Tông, bây giờ chính thức bắt đầu! Bổn Tông cũng chẳng nói nhiều lời. Tất cả đệ tử trong tông sẽ rút thăm thi đấu, và tất cả đệ tử trong trường đều có một lần khiêu chiến các đệ tử xếp hạng cao của tông môn!”
Cả trường sôi trào, vô số đệ tử tông môn đều xoa tay hăm hở, chiến ý bừng bừng!
“Năm mươi đệ tử đứng đầu tông môn, hãy ra sân rút thăm!”
Một trưởng lão bưng rương rút thăm chậm rãi bước ra, cao giọng tuyên cáo.
Toàn bộ năm mươi đệ tử tông môn đồng loạt rời hàng, lần lượt rút thăm, sau đó đi tới vị trí lôi đài đã rút được.
Xôn xao!
Giờ khắc này, cả trường xôn xao!
Tại lôi đài số 7, một thanh niên áo bào bạc đứng đó. Hắn mang theo đơn đao, mắt hổ mày đao, trông bá đạo lạnh lùng.
Đệ nhất Nội Tông, Tăng Vân Hải!
Đối thủ của hắn, hóa ra lại là Liêu Kiếm Hoa xuất thế ngang trời!
Hắc mã xuất sắc nhất giao đấu với cường giả mạnh nhất tông môn!
Hai cao thủ được chú ý nhất tông môn thế mà lại đụng độ nhau ngay ở vòng đầu tiên!
“Tăng Vân Hải sư huynh đã là Luyện Khí cảnh bát trọng, mà Liêu Kiếm Hoa chỉ có Luyện Khí ngũ trọng. Hẳn là hắn sẽ không phải đối thủ của Tăng Vân Hải sư huynh phải không?”
Không ít đệ tử tông môn nuốt nước miếng, trận chiến này quả thực khiến người ta kinh ngạc tột độ mà!
Tăng Vân Hải thả người nhảy vào lôi đài, Liêu Kiếm Hoa thì lướt lên không trung. Hai người song song ra trận!
“Bổn Thiếu ta không cần biết ngươi có là đệ nhất cái gì đi nữa, chỉ một kiếm là có thể phá vạn pháp.”
Liêu Kiếm Hoa cầm kiếm, lạnh nhạt nói giữa gió.
“Đánh rồi mới biết thôi.”
Tăng Vân Hải thờ ơ không nói gì, rồi điềm nhiên rút đao!
Trận chiến này ngay cả các vị trưởng lão cũng cực kỳ chú ý, quả thực là màn đối đầu cấp bậc thập cường được diễn ra sớm hơn dự kiến!
Đao vừa ra, ánh sáng chói lòa như ban ngày, khí thế sắc bén tung hoành lôi đài!
Tăng Vân Hải hai tay cầm đao, đao thế điên cuồng dữ dội như sóng lớn kinh đào, cuốn khắp lôi đài khiến gió nổi mây phun!
“Sóng To Kinh Sát Đao!”
Sóng lớn xoay tròn chém ra một luồng bạch mang dài mấy trượng, sát khí ngút trời!
Lực sát thương của một đao này không thể xem thường. Cho dù đối mặt với Ma Thanh Trăn mà Lâm Thần từng gặp trước đây, nó cũng hoàn toàn có khả năng chính diện đánh lui!
Vừa ra tay đã là sát chiêu! Tăng Vân Hải không hề xem thường Liêu Kiếm Hoa chút nào!
“Vân Lôi Kiếm Pháp!”
Kiếm vừa xuất ra đã tựa như rồng, chiến khí kiếm mang giận dữ đâm xuyên luồng bạch mang ẩn giấu dưới đao thế của Tăng Vân Hải. Liêu Kiếm Hoa thôi động thân pháp như cuồng phong càn quét, trong nháy mắt đã giao chiến với Tăng Vân Hải!
“Chiến kỹ cấp sáu! Hai người bọn họ ngay từ đầu đã dùng chiến kỹ cấp sáu rồi!”
Một đám đệ tử tông môn chưa có thứ hạng cuồng nhiệt phấn khởi gào lên.
Đao quang kiếm ảnh loạn vũ không dứt. Cả hai đều có kinh nghiệm chiến đấu xảo quyệt tàn nhẫn. Giữa những pha va chạm của mũi đao và mũi kiếm nhắm vào hai mắt, cái cổ, trái tim, tất cả đều ẩn chứa sát cơ, khiến các đệ tử tông môn chứng kiến đều kinh hãi động phách!
Bóng người giăng khắp nơi, thân pháp của cả hai đều đứng hàng đầu Nội Tông. Trừ một số ít người ra, phần đông đệ tử chỉ có thể nhìn thấy hai đạo tàn ảnh đang gào thét!
Các trận chiến đấu khác trên lôi đài còn lâu mới được chú ý cuồng nhiệt như trận này. Tất cả mọi người nín thở, không dám bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào!
Hắn khép mắt lại. Sau khi Lâm Thần tu luyện luyện đan thủ ấn và hấp thu quang cầu thuộc tính tinh thần lực, cảm giác của hắn đã khác hẳn với võ giả cùng cấp, không chỉ gấp mấy lần. Mọi động tác của Liêu Kiếm Hoa đều nằm trọn trong tầm mắt hắn!
“Kiếm thuật của hắn tạo nghệ rất cao, nhưng ta chưa hẳn không có cơ hội chiến thắng hắn đâu.”
Khóe miệng hắn nhếch lên nụ cười tự tin. Trong khi tất cả mọi người đang chú ý đến trận chiến, hắn đã lặng lẽ đi vào khu vực đệ tử tông môn và nhặt được một lượng lớn quang cầu thuộc tính!
Lôi đài số 7;
“Lôi Vẫn Sát!”
“Biển Đao Ba Ngàn Trọng!”
Khi trận chiến đi vào hồi gay cấn, vạn trượng đao ảnh và kiếm quang điện mang tựa cầu vồng ầm vang va chạm, toàn bộ lôi đài run rẩy bần bật!
Mũi kiếm lóe ra lôi quang, cứ như đã tích lũy thế năng từ lâu. Nhìn thì có vẻ như đang mượn lực, nhưng thực chất lại ẩn chứa phong mang sắc bén. Kiếm phong đột nhiên lắc một cái, rồi lại lần nữa bắn ra ba luồng điện mang cường tráng bằng cánh tay, quét thẳng về phía Tăng Vân Hải!
“Cái gì ư?”
Sắc mặt Tăng Vân Hải khẽ biến, thân hình hắn lăng không xoay tròn, khó khăn lắm mới tránh thoát đòn tấn công bất ngờ này. Ngay sau đó, kiếm khí sắc bén của Liêu Kiếm Hoa tựa như bạo vũ lê hoa ào ạt phá tới!
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Âm thanh xé gió rít lên, trên người Tăng Vân Hải liên tiếp xuất hiện những vết máu nhàn nhạt!
Oanh!
Kiếm quang xoay chuyển, một luồng kình đạo vô cùng uy mãnh truyền từ kiếm phong đến, một kiếm đánh thẳng vào người Tăng Vân Hải!
“Phụt! Phụt!”
Máu văng lên không trung, Tăng Vân Hải bị một kiếm đánh bay, như diều đứt dây, rơi thẳng xuống đất, máu nhuộm đỏ lồng ngực!
Bên ngoài, đông đảo đệ tử tông môn nhao nhao đứng lên! Chẳng lẽ hôm nay sẽ có một cuộc lật ngược tình thế lớn sao?
“Kiếm thuật của ngươi, không ngờ đã đạt đến hóa cảnh rồi ư?”
Hóa cảnh chính là mức cực hạn trong tu luyện chiến kỹ. Chiến kỹ tùy tâm mà động, tùy tâm phát ra, theo niệm mà thu. Trạng thái thiên nhân hợp nhất này, ngay cả các trưởng lão của Thần Vũ Tông cũng chẳng mấy người đạt tới cảnh giới đó!
“Ngươi chẳng qua là một phàm phu tục tử kéo dài hơi tàn, còn Bổn Thiếu ta, mới là thiên tài chân chính. Ta cho ngươi một cơ hội, hãy tự mình lăn xuống lôi đài, nếu không Bổn Thiếu sẽ phế bỏ ngươi ngay tại chỗ!”
Liêu Kiếm Hoa chĩa kiếm phong về phía xa Tăng Vân Hải. Giữa đôi lông mày của hắn hiện rõ vẻ tự tin đáng sợ và sự khinh thường, không hề coi Tăng Vân Hải ra gì!
“Ta... ta nhận thua…”
Tăng Vân Hải nghiến răng nghiến lợi, cực kỳ không cam lòng cúi đầu xuống.
Bàn về chiến kỹ, hắn tự nhận dù không bằng Liêu Kiếm Hoa cũng sẽ không chênh lệch quá xa. Nhưng kiếm thuật của đối phương dường như đã đạt đến hóa cảnh, vậy thì hắn tuyệt đối không có khả năng chiến thắng!
“Tăng Vân Hải sư huynh thế mà lại thua ư?”
Đông đảo đệ tử tông môn đang theo dõi trận chiến đều ghé mắt nhìn. Đệ nhất Nội Tông Tăng Vân Hải thế mà lại thua trước Liêu Kiếm Hoa, người mà hai năm trước chỉ xếp hạng bốn mươi.
“Ha ha ha, tốt, tốt, tốt! Kiếm thuật hóa cảnh! Hơn bốn mươi đời đệ tử của Thần Vũ Tông ta đến nay, chưa từng có một đệ tử nào có thể lĩnh ngộ kiếm thuật hóa cảnh khi mới khoảng hai mươi tuổi. Liêu Kiếm Hoa này, đúng là đệ nhất thiên tài của Thần Vũ Tông mà!”
Tông chủ Thần Vũ Tông vuốt râu cười lớn, vô cùng thưởng thức Liêu Kiếm Hoa. Các vị trưởng lão lập tức nịnh nọt chúc mừng.
Bốp bốp bốp!
Ngay lúc tất cả mọi người còn đang chìm trong sự rung động, tiếng vỗ tay giòn giã vang vọng khắp toàn trường!
“Hay cho một kiếm thuật hóa cảnh! Không biết Liêu đại thiên tài có hứng thú đấu một ván với ta không?”
Tất cả mọi người nghe tiếng đều nhìn lại. Từ khu vực nghỉ ngơi của đệ tử Nội Tông, một thiếu niên áo đen chậm rãi bước tới, khóe miệng phác họa lên nụ cười tự tin tà mị.
“Tiểu gia hỏa, ngươi là ai thế?”
Tài Phán Trưởng Lão nghi ngờ hỏi. Trong ấn tượng của hắn, tông môn không hề có một đệ tử nào như vậy.
“Đệ tử ngoại tông, Lâm Thần.”
Không kiêu ngạo không tự ti, Lâm Thần thản nhiên ôm quyền.
Đệ tử ngoại tông ư? Không chỉ Tài Phán Trưởng Lão, mà đến vạn tên đệ tử bên ngoài sân cũng đều sững sờ!
“Lâm Thần? Thế mà lại đúng là hắn! Hắn còn tiến vào Luyện Khí cảnh ư?”
Thân thể mềm mại của Tô Tình Nhân run lên, nàng kinh ngạc bất định, đứng dậy nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn.
“Một đệ tử ngoại tông lại muốn khiêu chiến Liêu Kiếm Hoa, người vừa chiến thắng cường giả mạnh nhất tông môn ư? Lâm Thần tiểu tử, ngươi thật sự nghiêm túc chứ?”
Tài Phán Trưởng Lão nhíu mày, ngữ khí chất vấn.
Tuy nói hành động này không trái quy tắc, nhưng loại hành vi này không nghi ngờ gì nữa là muốn tự tìm cái chết!
“Hắn chính là Lâm Thần kia sao?”
“Ha ha, ta nhớ ra tên tiểu tử này rồi! Nghe nói khi Tô Tình Nhân tìm đến Liêu Kiếm Hoa, hắn còn nước mắt nước mũi tèm lem chạy vội vào tông môn, cười chết ta mất thôi!”
“Ta nhớ mà, lúc ấy nếu không phải Liêu Kiếm Hoa sư huynh còn đang bế quan, chỉ một cái tát đã có thể vỗ chết hắn rồi, ha ha ha.”
“Cái này đoán chừng là đã vò đã mẻ không sợ sứt, lấy trứng chọi đá thôi, thật nực cười làm sao.”
Bên ngoài, các đệ tử tông môn cười ồ lên, ngay cả Liêu Kiếm Hoa cũng lắc đầu bật cười.
“Ta thậm chí còn đang nghi ngờ ngươi có phải đã điên rồi không. Ngươi ngay cả gót chân của Bổn Thiếu gia cũng không có tư cách chạm vào. Hay nói nữ nhân này, đối với ngươi thật sự quan trọng đến thế ư?”
Liêu Kiếm Hoa chớp mắt, hài hước nhìn về phía Tô Tình Nhân, rồi lại nhìn về phía Lâm Thần.
“Nếu không bây giờ ngươi hãy quỳ xuống gọi một tiếng gia gia đi. Nói không chừng ta sẽ lòng từ bi nói cho ngươi hay, tư vị nàng trên giường ra sao, ha ha ha!”
Liêu Kiếm Hoa ngông cuồng khắp nơi, ngửa mặt lên trời cười lớn!
Lâm Thần không hề rung động chút nào, hắn thản nhiên cười nói.
“Xưa đâu bằng nay. Tên mặt hàng này hiện giờ trong mắt ta, ngay cả xách giày cho ta cũng không xứng. Đương nhiên, còn có ngươi nữa, Liêu Kiếm Hoa.”
Khuôn mặt non nớt chưa hết nét ngây thơ của hắn hiện lên một luồng sát khí sâm nhiên!
“Ta sẽ hành hạ ngươi đến mức ngay cả mẹ ngươi cũng không nhận ra!”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất