Công Tử Biệt Tú

Chương 139: Còn có người khác? (3)

Chương 139: Còn có người khác? (3)
Câu nói này khiến Lâm Tú không phục lắm, hỏi: “Ta không xứng, thì ngươi xứng?”
Dương Tuyên nói: “Ta cũng không xứng.”
Lần này Lâm Tú không nói gì nữa, đả thương đối thủ một nghìn, tự làm mình bị thương tám trăm, Lâm Tú không thể thảo luận vấn đề này với hắn, bởi vì hắn nói rất đúng…, cái này khiến người ta rất tức giận.
Hắn vốn là muốn đến xử lý tâm thái của kẻ địch, không ngờ được tâm thái của mình lại có dấu hiệu sụp đổ trước.
Đây là một fan não tàn của Triệu Linh Quân, fan não tàn là không có lý trí, Lâm Tú cũng không dự định tiếp tục nói lời thừa, hỏi một vấn đề cuối cùng: “Thích khách ám sát ta, cũng là ngươi tìm đúng không?”
Dương Tuyên không chút suy nghĩ, lắc đầu nói: “Không phải ta, ta chỉ muốn phế ngươi, không muốn giết ngươi, điểm này, hẳn là ngươi có thể nhìn ra được.”
Lâm Tú nhìn Dương Tuyên một cái, không nhìn thấy cái gì khác thường ở trong ánh mắt hắn.
Đã đến bước đường này rồi, hắn không có lý do gì để lừa mình.
Lẽ nào nào nói, buổi tối ngày hôm đó ám sát hắn, thật sự còn có người khác?
Lúc này, Dương Tuyên không nhịn được bật cười.
Lâm Tú tức giận nói: “Ngươi cười cái gì?”
Dương Tuyên nói: “Ta cười ngươi, ngươi thật đáng thương, ngay cả ai muốn giết ngươi ngươi cũng không biết, hoặc là có thể nói, người ở Vương Đô muốn ngươi chết quá nhiều, ngươi đếm không hết?”
Lâm Tú không hề để ý đến Dương Tuyên, quay đầu bước đi, người này nói chuyện rất đả thương người.
Người ở Vương Đô muốn ngươi chết quá nhiều, đếm không hết ------- đây là lời mà con người có thể nói ra sao?
Hắn quay đầu nhìn Dương Tuyên một cái nói: “Không biết nói chuyện thì nói ít một chút, cẩn thận trên đường đi lưu đày bị người ta đánh chết…”
Khi trở lại Lâm phủ, Lâm Tú đứng ở cửa, bình phục một chút tâm tình, sắc mặt tối đen trên mặt biến mất, thay vào đó là một bộ dạng tươi cười, sau đó bước vào trong cửa phủ.
Phu thê Bình An bá đứng ở trong sân, Lâm Tú đi vào trong viện, mỉm cười nói: “Cha, nương, con về rồi.”
Phu nhân Bình An bá đi lên trước, giúp Lâm Tú sửa sang lại tóc bay rối trên trán, nói: “Hôm nay sao lại trở về muộn vậy, mau đi tắm rửa, hôm nay chúng ta ăn lẩu xuyến, chỉ đợi một mình con…"
Lẩu xuyến có điểm giống với lẩu bình thường, bình thường là sử dụng nồi đồng để trên than, sau khi nấu nước thì bỏ các loại thịt hoặc rau dưa mình thích vào trong nồi.
Loại phương pháp ăn này, ở trong nhà quyền quý không gặp nhiều, ngược lại ở trong nhà dân chúng gặp nhiều hơn một chút.
Trong nhà quyền quý lễ pháp nghiêm ngặt, phần lớn là chế độ chia ra, bách tính thì không có nhiều chú ý như thế, Lâm phủ đã xuống dốc nhiều năm, một vài thói quen cuộc sống sớm đã không khác so với dân chúng.
Viện tử rộng rãi, ở giữa đặt hai cái nồi đồng.
Ba vị chủ nhân một bàn, bốn người hầu một bàn, trên đất còn bày một cái bát lớn, đó là cho Đại Hoàng, Chu Quân gắp hết thịt đã chín trong nồi vào bát cho Lâm Tú, nói: “Con tu hành vất vả, cần phải ăn nhiều một chút.”
Lâm Tú mỉm cười, nói: “Con biết rồi, nương.”
Bất luận ở bên ngoài có bao nhiêu nguy hiểm và tính kế, chỉ cần đi vào trong nhà, cảm giác nơi này mang đến cho Lâm Tú chỉ có quan tâm và ấm áp.
Sống hai đời, lần đầu tiên Lâm Tú cảm nhận được cảm giác gia đình, hắn rất quý trọng những điều ở trước mắt, bên ngoài mưa gió có lớn hơn nữa, hắn cũng sẽ nghĩ hết các biện pháp dốc sức chống đỡ, không để cho chúng thổi một phân một hào nào vào Lâm phủ.
Chỉ là bây giờ, rõ ràng hắn vẫn chưa có thực lực như thế.
Hắn tính kế rất lâu, mạo hiểm cực lớn mới giải quyết được một phiền toái là Dương Tuyên, nhưng người đứng phía sau màn hạ sát thủ với hắn kia, hắn vẫn như trước không tìm được.
Thực lực, điều hắn cần nhất bây giờ là thực lực.
Ở một thế giới cá lớn nuốt cá bé, thực lực đứng đầu này, chỉ khi có được thực lực tuyệt đối, hắn mới có thể bảo vệ tất cả những gì mình quý trọng.
Dựa vào sự chăm chỉ của bản thân, thậm chí là sự giúp đỡ của Linh m, cộng thêm nguyên tinh lấy được khi chế băng cho hoàng cung, cùng với hắn tiêu một số tiền lớn mua những thứ đó, hắn mới vất vả thức tỉnh được lần thứ hai.
Nếu như đem tất cả những thứ này quy thành thời gian tu hành, chắc cũng gần một năm, nói cách khác, từ lần đầu tiên Lâm Tú thức tỉnh, đến lần thức tỉnh thứ hai, trong tình huống tu hành bình thường, cần thời gian một năm.
Nhìn từ điểm đó, đánh giá xét cấp bậc của Dị Thuật Viện với hắn, là đánh giá quá thấp.
Hắn không phải mười tám tuổi mới thức tỉnh năng lực, mà là từ ngày đầu tiên xuyên qua, nhìn từ tốc độ tu hành, có lẽ không vào được Thiên Tự Viện, nhưng cũng thừa để đi vào Địa Tự Viện.
Trong vòng một năm thức tỉnh lần thứ hai, loại thiên phú này không thể nói là tốt nhất, nhưng mà tuyệt đối không kém, đại khái trình độ ở bên trên trung đẳng một chút, đời này nếu xuôi gió xuôi nước, khi sắp bốn mươi tuổi hắn có thể thức tỉnh lần thứ năm.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất