Công Tử Biệt Tú

Chương 197: Kéo dài (3)

Chương 197: Kéo dài (3)
Lúc này, hắn không còn cảm thấy một trăm lượng bạc một vò là đắt nữa.
Hắn đang suy nghĩ một chuyện khác, loại rượu này một tháng chỉ bán một trăm vò, Vương Đô có không biết bao nhiêu người mê rượu, mà trả được cái giá một trăm lượng bạc cũng không ít, chỉ là một trăm vò căn bản không đủ, xuống tay chậm một chút có khả năng sẽ không còn.
Nghĩ đến đây, hắn lập tức nói với bồi bàn: “Cho bản quan hai vò, không, ba vò rượu loại một trăm lượng bạc...”
Bồi bàn lại lắc đầu, xin lỗi: “Thực xin lỗi vị khách quan này, loại rượu Tiên Nhân Túy một trăm lượng bạc một vò này mỗi người chỉ được mua một vò.”
Quan viên kia nhíu mày, không vui hỏi: “Tại sao chỉ có thể mua một vò, ngươi cho rằng bản quan không đủ tiền trả sao?”
Bồi bàn vội vàng nói: “Khách quan không nên hiểu lầm, cái này là quy củ do ông chủ chúng ta đặt ra, chúng ta cũng không có cách nào.”
Quan viên không kiên nhẫn nói: “Cái quy củ chó má gì đây, ông chủ các ngươi ở nơi nào, gọi hắn ra đây cho ta.”
Hắn đang nói tới đây, một bóng người đi ra từ trong quán, ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn, hỏi: “Ồ, Lưu đại nhân, ngươi có ý kiến gì với quy củ do bản vương đặt ra sao?”
“Tần, Tần Vương điện hạ!”
“Hạ quan tham kiến Tần Vương điện hạ!”
Nhìn thấy người này, mọi người ngây ngốc tại chỗ.
Mấy vị quan viên căn bản không nghĩ đến, cửa hàng này lại là sản nghiệp của phủ Tần Vương, nhìn thấy Lý Bách Chương, bọn họ nhao nhao tiến lên chào hỏi, quan viên có thể tham dự triều hội đương nhiên phẩm cấp sẽ không thấp, đều dễ dàng nhận ra Tần Vương.
Quan viên họ Lưu kia thầm kêu khổ trong lòng, vội vàng nói: “Không, không có ý kiến, hạ quan cảm thấy quy củ do Tần Vương điện hạ lập ra quá tốt, rượu ngon có hạn, mà người mê rượu lại quá đông, chỉ khi lập thành quy củ này mới có thể để cho càng nhiều người thưởng thức được nó, điện hạ anh minh...”
Một lát sau, mấy người đi ra từ cửa hàng, trên tay mỗi người đều mang theo một vò rượu.
Đều là loại một trăm lượng bạc một vò.
Thật ra có người vốn không muốn mua, nhưng người khác đều mua, chỉ có bọn họ không mua, nếu lưu truyền ra ngoài chẳng phải sẽ thành họ không chiếu cố việc làm ăn của Tần Vương điện hạ sao, chỉ có thể nhịn đau mua về.
Cũng may rượu này thật sự là cực phẩm, cho dù là tiêu pha một lần cũng đáng...
Bọn họ vừa rời khỏi, một đám quan viên khác cũng đi ngang qua cửa tửu quán.
Có người dừng lại bước chân, nghi hoặc hỏi: “Ồ, mùi gì thơm như vậy?”
Người khác phát hiện nơi phát ra mùi thơm, chỉ vào tửu quán, nói: “Đi, vào xem thử...”
Không bao lâu sau, bọn họ mỗi người cầm một vò rượu, vẻ mặt khổ sở, đi ra từ trong cửa hàng...
Sau đó là nhóm quan viên kế tiếp.
...
Lâm Tú ngồi ở bên trong tửu quán, ngón tay nhanh chóng lật đếm ngân phiếu, trong lòng cảm thán, lúc trước tìm Lý Bách Chương hợp tác là một quyết định vô cùng sáng suốt.
Là thân vương, hắn không cần làm gì cả, chỉ cần ngồi trong cửa hàng là đủ rồi.
Phàm là quan viên quyền quý bị mùi rượu hấp dẫn đến cửa hàng, ai thấy hắn cũng không thể không nể mặt ba phần, tuy rằng Tần Vương không phải Thái Tử, ở trong triều đường cũng không xuất hiện nhiều, nhưng ai bảo nương người ta là ái phi được bệ hạ sủng ái nhất đây, chút mặt mũi này vẫn phải cho.
Cái này cũng làm cho số lượng khách ghé thăm tửu quán rất cao, phàm là người đi vào, không có ai tay không đi ra ngoài.
Hơn nữa Lý Bách Chương xuất hiện, ở ngày đầu tiên đã biểu thị đây là sản nghiệp của phủ Tần Vương, hoàn toàn đoạn tuyệt tâm tư của những người muốn ra tay làm loạn.
Làm ông chủ phía sau màn, Lâm Tú không cần làm gì khác, chỉ cần ngồi đếm tiền là được rồi.
Có một công việc làm ăn ổn định lâu dài lại lãi kếch sù, kiếm nhiều tiền hơn xa hắn lúc trước tạo băng, tìm người, làm mật trinh, khó trách nhiều người chen chúc cúi đầu trước mặt tư bản như vậy, bọn họ ở trong thời gian ngắn ngủi vài năm đã có thể kiếm được số tiền mà giai cấp bình thường làm việc đồng thời không ăn không uống mấy ngàn năm cũng chưa nhất định có thể đạt tới.
Hôm nay là ngày khai trương cửa hàng, kết quả không ngoài dự đoán của Lâm Tú và Lý Bách Chương.
Tục ngữ nói rượu thơm không sợ ngõ sâu, rượu của bọn họ không chỉ thơm, ngõ cũng không sâu, thậm chí ngay tại con đường phồn hoa nhất gần cửa cung, lại có Tần Vương tự mình tọa trấn, ước chừng có hơn hai mươi quan viên, mặc kệ là tình nguyện hay là không tình nguyện, lúc rời khỏi cửa hàng đều phải mua một vò rượu.
Buổi chiều, số lượng khách hàng ghé thăm cửa hàng bắt đầu tăng vọt.
Tới nơi này mua rượu, không phải hầu phủ này thì cũng là công phủ kia, cứ thế một trăm vò rượu ngon cao cấp nhất chỉ trong vòng nửa giờ ngắn ngủi đã tiêu thụ không còn, người tới sau chỉ có thể mua loại rẻ hơn, năm mươi hai, ba mươi hai lượng bạc một vò...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất