Công Tử Biệt Tú

Chương 352: Trái tim của Ngưng Nhi (2)

Chương 352: Trái tim của Ngưng Nhi (2)
Nhưng sau một khắc, tay của nàng cảm nhận được xúc cảm chân thật.
Tiết Ngưng Nhi sửng sốt, nàng rút tay về nhanh như tia chớp, áy náy nói với Lâm Tú: "Thật xin lỗi, ta không cố ý..."
Lâm Tú nắm chặt tay của nàng, tay Tiết Ngưng Nhi rất lạnh, Lâm Tú liền nắm chặt tay nàng bằng hai tay, truyền nhiệt độ từ cơ thể mình cho nàng.
Tiết Ngưng Nhi muốn tránh thoát theo bản năng, hoảng hốt nói:
"Nếu Triệu cô nương nhìn thấy, nàng sẽ hiểu lầm..."
Lâm Tú nắm chặt tay Tiết Ngưng Nhi không buông.
Quen biết với nàng đã lâu như vậy, cuối cùng hắn cũng có thể nắm tay nàng.
Lâm Tú nhìn nàng, hạ giọng nói: "Tay của cô quá lạnh, ta ủ ấm giúp cô"
Cảm nhận nhiệt độ từ cơ thể Lâm Tú truyền tới, Tiết Ngưng Nhi không giãy dụa nữa, nàng quý trọng giây phút có thể ở chung với Lâm Tú, nàng cúi đầu nói: "Thật xin lỗi, đêm đại hôn của huynh ta không đi được, ta, ta thật sự không thể nhìn huynh thành thân với nàng ấy..."
Lâm Tú trầm mặc rồi nói: "Thật ra ta và Triệu cô nương không phải là mối quan hệ các người nghĩ"
Chuyện lập hiệp ước và cùng nhận thức với Triệu Linh Quân, Lâm Tú không định làm lớn cho mọi người đều biết, nhưng hắn cũng không định giấu Tiết Ngưng Nhi.
Tiết Ngưng Nhi mê mang nhìn Lâm Tú hỏi: "Không phải các ngươi đã thành thân sao, sao huynh còn gọi nàng là Triệu cô nương?"
Lâm Tú giải thích: "Tuy trên danh nghĩa chúng ta là phu thê nhưng lại không phải là phu thê thật sự, đêm đại hôn hôm đó nàng ấy đã rời khỏi"
Nghe vậy, Tiết Ngưng Nhi sững sờ, sau đó gương mặt xinh đẹp của nàng thay đổi.
Không phải là mừng rỡ hoặc cao hứng mà là tức giận.
Nàng nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, bởi vì phẫn nộ nên ngực phập phồng lên xuống không ngừng, tức giận nói: "Nàng được ngươi cưới hỏi đàng hoàng, tám đại kiệu đón nàng vào cửa, là thê tử ngươi đã bái trời đất, dựa vào cái gì mà nàng làm như thế, nàng hoàn toàn không xứng làm thê tử!"
Nhưng rất nhanh sự tức giận trên mặt nàng liền biến thành đau lòng.
Nàng thật sự không tưởng tượng nổi, một mình động phòng hoa chúc là cô đơn và đau lòng đến nhường nào?
Giờ khắc này, trái tim của nàng như bị người ta nắm chặt.
Nàng không nghĩ ra, người nàng quan tâm và thích như vậy, tại sao lại đến chỗ Triệu Linh Quân... chuyện này là sao đây?
Tiết Ngưng Nhi đứng dậy, đi đến bên cạnh Lâm Tú ôm hắn vào trong lồng ngực thật chặt, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: "Huynh đừng đau khổ, nàng không muốn ngươi nhưng ta muốn..."
Lâm Tú chôn mặt trong ngực nàng thiếu chút nữa thở không nổi.
Đêm tân hôn, người bị leo cây là Lâm Tú nhưng nàng lại tức giận bất bình nhiều hơn mình.
Lâm Tú nhìn thiếu nữ trước mặt từng bị hắn làm tổn thương thì không khỏi động lòng.
Thứ nàng thích không phải là chiếm làm của riêng.
Hắn đứng dậy ôm Tiết Ngưng Nhi vào trong ngực, nói: "Không sao, ta đã nói rõ với nàng ấy, chúng ta chỉ là phu thê trên giấy tờ, không can thiệp cuộc sống của đối phương"
Tiết Ngưng Nhi lau nước mắt, vẫn không cam lòng nói: "Nàng dựa vào cái gì, nàng đây là không tuân theo đức làm vợ, Triệu Linh Quân thì ngon sao, Triệu Linh Quân thì có thể bắt nạt người..."
Lâm Tú vỗ nhẹ lưng nàng nói: "Được được, thật ra đây không phải là chuyện xấu, nếu không làm như thế thì ta không có khả năng ôm nàng như bây giờ."
Tiết Ngưng Nhi tựa vào ngực Lâm Tú, nàng chưa từng cảm thấy hạnh phúc như thế.
Đúng vậy, nàng nên cảm tạ Triệu Linh Quân.
Nếu như không có Triệu Linh Quân, thì nàng làm sao có khả năng ôm Lâm Tú?
Mặc dù trước kia hai người rất gần nhau, nhưng Lâm Tú chưa từng có hành động thân mật với nàng, Tiết Ngưng Nhi cảm nhận được không phải Lâm Tú không thích nàng mà hắn chỉ kiềm chế.
Hắn biết với thân phận của hắn, chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm, hắn làm vị hôn phu Triệu Linh Quân là chuyện nên làm, nhưng Triệu Linh Quân nhưng không có tận tâm với trách nhiệm của thê tử.
Hiện tại nàng có thể ôm người nàng thích, Tiết Ngưng Nhi vốn nên là cảm ơn Triệu Linh Quân.
Nhưng nàng lại ghét Triệu Linh Quân hơn.
Hai người cứ ôm nhau như vậy, thời gian như dừng lại, chuyện thế gian đều không liên quan tới bọn họ.
Thẳng đến khi một bóng người đi vào từ bên ngoài.
Lý Bách Chương nhìn thấy Lâm Tú và Tiết Ngưng Nhi thì trợn to mắt, sau đó liền lập tức che mắt nói: "Cái gì ta cũng chưa thấy, các ngươi tiếp tục, tiếp tục..."
Không bao lâu, Lâm Tú và Tiết Ngưng Nhi đang đỏ mặt đi ra từ bên trong, Lý Bách Chương nhìn hắn, chân thành nói: "Ngươi yên tâm, cái gì ta cũng không nói, ngươi không cần sợ Triệu cô nương biết..."
Lâm Tú nói: "Ta vốn không sợ nàng biết."
Lý Bách Chương t nhìn hắn nói: "Ngươi dám nói câu này trước mặt nàng sao?"
Lâm Tú không trả lời hắn.
Lý Bách Chương nắm bả vai Lâm Tú, an ủi hắn: "Ta có thể hiểu cảm nhận của ngươi, cũng biết nỗi khổ của ngươi, ngươi không cần giả làm người mạnh mẽ trước mặt ta..."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất