Công Tử Biệt Tú

Chương 355: Sau này thường đến (3)

Chương 355: Sau này thường đến (3)
Tần Uyển quay đầu nhìn thoáng qua nói: "Tòa nhà này chẳng phải vô chủ sao?"
Lâm Tú nói: "Bây giờ có rồi."
Hắn tháo chìa khóa bên hông xuống, mở cửa phủ, sau khi đi vào, bước chân khựng lại nói: "Vào đi, cô định ngồi đó cả đêm hay sao?"
Hắn đã có được tự do từ chỗ Triệu Linh Quân, tự do thật tốt, ban đêm muốn thu nhận đại cô nương không có nhà để về như vậy cũng không có gánh nặng tâm lý gì.
Tần Uyển chậm rãi đứng lên, đi theo Lâm Tú vào tòa phủ đệ.
Lâm Tú dọn dẹp một sương phòng cho nàng nói: "Buổi tối cô ngủ ở đây đi, hôm nay ta cũng chỉ mới dọn vào thôi, chăn đệm đều là đồ mới, cô có thể yên tâm ngủ."
Tần Uyển hỏi: "Ngươi mua tòa nhà này à?"
Lâm Tú nói: "Bệ hạ tặng"
Đêm khuya yên ắng, cô nam quả nữ cùng ở chung một phòng, thông thường trong thoại bản khi miêu tả đến hoàn cảnh này, đều sẽ xảy ra một vài chuyện không đứng đắn.
Nhưng sau khi thu xếp cho Tân Uyển xong, Lâm Tú không nói gì cũng không hỏi gì, rời khỏi phòng của nàng, thuận tiện giúp nàng đóng cửa lại nói: "Bạc cô nợ ta vẫn chưa trả, đừng phí tiền sống ở khách điếm, ngủ sớm đi, ta không thu tiền của cô đâu..."
Lâm Tú không ngủ ở phòng chính mà dọn dẹp một căn phòng kế bên Tần Uyền.
Giường của bọn hắn chỉ cách nhau một bức tường.
Trong lòng biết, một mặt khác của bức tường này cũng có một người đang ngủ, Lâm Tú không cảm thấy cô đơn nữa.
Cách một bức tường, Tần Uyển nằm trên giường, ở trong chăn ấm áp hơn bên ngoài nhiều, nàng quay đầu nhìn bức tường gần trong gang tấc này, cảm thấy trong lòng cũng ấm hơn một chút.
Cô nam quả nữ, cách nhau bức tường nhưng không có bất kì kiều diễm mờ ám gì.
Bởi vì đây chẳng qua chỉ là hai người không có nhà sưởi ấm cho nhau mà thôi.
Sáng sớm hôm sau, Tần Uyển rời giường ra khỏi phòng.
Lâm Tú ở sân luyện thương, nhìn thấy nàng bước ra nói: "Phòng bếp có điểm tâm, bây giờ hẳn vẫn còn nóng, cô có thể ăn rồi hãy đi"
Tần Uyển đi vào phòng bếp, phát hiện trong nồi có nước nóng, còn có mấy cái bánh bao dùng chén cách thủy, vẫn còn hơi nóng bốc lên.
Khi ra khỏi phòng bếp, tay nàng cầm theo hai cái bánh bao, dựa vào trước cửa phòng bếp, vừa cắn bánh bao vừa xem Lâm Tú luyện thương.
Một lát sau, nàng ăn xong bánh bao, nói với Lâm Tú: "Ta đi đây."
Lâm Tú tiện tay ném ra một thứ, Tân Uyển duỗi tay nhận lấy, phát hiện là một chiếc chìa khóa.
Lâm Tú nhìn nàng nói: "Sau này thường đến đi, căn phòng đó để lại cho cô, nhưng chỉ có thể đến vào buổi tối, ban ngày sẽ bị nhìn thấy, ta sợ người khác hiểu lầm."
Tần Uyển không nói gì, cất chìa khóa, không nói tiếng nào rời đi.
Lâm Tú ở trong sân tiếp tục luyện thương.
Đỗ Phủ có khát vọng to lớn "Che khắp thiên hạ kẻ sĩ nghèo đều hân hoan", tuy Lâm Tú không có chí hướng rộng lớn kia, nhưng trong phạm vi năng lực hắn cũng rất vui lòng thu nhận mấy cô nương đáng thương không nhà để về như Tần Uyển... (nhấn mạnh ba chữ "như Tần Uyển")
Sau khi Tân Uyển đi chưa đến nửa canh giờ, Tiết Ngưng Nhi đã đến.
Điều này khiến trong lòng Lâm Tú thầm nghĩ, chuyện hắn căn dặn Tần Uyển ban nãy quả nhiên là tất yếu.
Nếu hai người các nàng gặp nhau, sợ rằng hắn không thể thanh tịnh được.
Có điều khả năng Tân Uyển và Tiết Ngưng Nhi gặp nhau không lớn.
Buổi tối Tiết Ngưng Nhi phải về nhà, rạng sáng Tần Uyển mới đến, trời sáng rời đi, các nàng như mặt trời và mặt trăng, thời gian xuất hiện vừa khéo hoàn hảo bỏ lỡ nhau.
Tiết Ngưng Nhi không đến tay không, nàng mang theo một bao bố rất lớn, Lâm Tú mở ra xem thử, phát hiện vậy mà bên trong là mì gạo và một số đồ ăn.
Tiết Ngưng Nhi vô cùng chờ mong nói: "Tối qua ta về nhà, học một số món ăn với trù nương, ta nấu cho huynh ăn nhé..."
Nữ nhân luôn có sự tự tin khó hiểu đối với trù nghệ của mình.
Tiết Ngưng Nhi là tiểu tiên nữ không nếm khói lửa nhân gian, mười ngón tay không dính nước xuân, chỉ nghe mấy câu từ chỗ trù nương đã cảm thấy bản thân có thể tự tay làm được.
Lý tưởng tràn đầy, hiển nhiên hiện thực tàn khốc.
Nàng tổng cộng làm ba món, đậu hủ chiên khét, thịt cá hoàn toàn bị vỡ nát thành vụn, rau mặn đến mức không thể nuốt nổi, ngược lại nấu cơm không tệ, cứng mềm vừa phải, khẩu cảm vừa vặn, bởi vì cơm là do Lâm Tú nấu.
Tiết Ngưng Nhi gấp không chờ nổi nếm thử món rau của mình, sau đó nhả hết ra ngoài, cau mày nói: "Mặn quá, hình như ta nêm hơi nhiều muối..."
Sau đó nàng lại gắp một miếng đậu hủ, vừa bỏ vào miệng lại nhổ ra, lắc đầu nói: "Đắng quá, cháy hết rồi..."
Còn có miếng thịt cá cuối cùng, nàng muốn dùng đũa gắp, nhưng chỉ cần chạm đũa sẽ vỡ vụn, sau mấy lần cuối cùng nàng cũng từ bỏ, ảo não nói: "Xin lỗi, ta thật vô dụng, ngay cả mấy món ăn cũng làm không xong, huynh đừng ăn nữa..."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất