Công Tử Biệt Tú

Chương 67: Khuyên ngươi thiện lương (3)

Chương 67: Khuyên ngươi thiện lương (3)
Người trẻ tuổi từ trên cao nhìn xuống ông lão kia, hỏi: “Là ai đánh gãy chân của ngươi?”
Bởi vì đau đớn mà vẻ mặt của ông lão dữ tợn, hắn giơ tay lên, khó khăn chỉ vào Lâm Tú, nói: “Là hắn, đều là hắn làm!”
Lâm Tú thở dài, bất đắc dĩ nhìn ông lão kia, hỏi: “Lương tâm của ngươi không đau sao?”
Ông lão vẫn không ngừng rên rỉ như trước, người trẻ tuổi ném cây thủy hỏa côn đi, sau đó nhìn về phía Lâm Tú, hỏi: “Thế nào, lời ta vừa nói lúc này, ngươi suy nghĩ đi.”
Lâm Tú nhìn người trẻ tuổi này, lắc đầu nói: “Làm người ấy, vẫn nên thiện lương một chút thì tốt hơn.”
Ý cười trên mặt người trẻ tuổi dần dần thu liễm, hắn thản nhiên liếc nhìn Lâm Tú, nói: “Ngươi sẽ thay đổi chủ ý.”
Dứt lời, hắn phất tay nói: “Đánh người còn kiêu ngạo như vậy, đầu tiên nhốt hắn vào đại lao trước, để đói ba ngày rồi nói sau.”
Lâm Tú bị đưa vào đại lao Nha môn Đông Thành.
Không qua bao lâu, một chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá dừng ở trước Lâm phủ.
Lý tổng quản nhảy xuống xe ngựa, vội vã đi vào Lâm gia, lớn tiếng nói: “Lâm công tử, Lâm công tử mau đi theo ta đi, đừng để các nương nương chờ sốt ruột…”
Tôn Đại Lực lắc lắc đầu: “Công tử nhà ta không ở nhà.”
Bệ hạ và các nương nương đều đang chờ dùng băng đó, trong lòng Lý tổng quản lộp bộp một chút, kinh hãi nói: “Cái gì, hắn không ở nhà, hắn đi đâu rồi?”
Nha môn Đông Thành.
Đại lao.
“Đi vào!”
Hai gã ngục tốt đẩy mạnh Lâm Tú vào trong một nhà giam, sau đó dùng xích sắt khóa cửa lao lại, sau khi hung tợn nhìn hắn một cái, thì quay đầu rời đi.
Đương nhiên nhà giam không phải nơi tốt gì, không chỉ ánh sáng âm u không nói, mùi không khí cũng rất khó ngửi, hoàn cảnh xung quanh người tràn ngập một loại cảm giác áp lực.
Không biết có phải do con trai của Đông Thành Úy sắp xếp hay không, phòng giam của Lâm Tú, ngay cả một thứ giống cái giường cũng không có, chỉ có một đống cỏ tranh tán loạn, đừng nói nằm, đến ngồi cũng không có chỗ ngồi, nên chỉ có thể đứng.
Có điều Lâm Tú cũng không hoảng, bây giờ, hẳn là Lý tổng quản đã đến rồi đi.
“Ài, người trẻ tuổi, vì sao ngươi lại bị bắt vào đây vậy?”
Bên tai truyền đến một giọng nói, Lâm Tú quay đầu lại, nhìn thấy ở nhà giam bên cạnh có một ông lão, hắn cười cười, nói: “Bị người khác hãm hại vào, lão bá, vì sao người lại vào đây?”
Trong nhà giam bên cạnh, ông lão gầy yếu kia thở dài, nói: “Ài, bị viên ngoại chiếm ruộng, ta đến nha môn lý luận, không ngờ được đại nhân của nha môn nhận bạc của hắn…”
Trong nhà giam, phạm nhân thở ngắn thở dài với Lâm Tú không chỉ có một lão bá này.
Có người gặp chuyện bất bình, ngăn chặn quyền quý đùa giỡn dân nữ, sau đó bị bắt vào.
Có người mở sập hàng nhưng không nộp nổi “phí bảo hộ” cho bộ khoái, quầy hàng bị tịch thu, người cũng vào đại lao.
Còn có người giống như lão bá này, đắc tội thân hào nông thôn có tiền có thế, đối phương mua chuộc nha môn, gặp phải tai ương lao ngục.
Nha môn Đông Thành không có quyền lực phán người trọng hình, nhưng mà tìm một cái cớ, đánh họ mấy gậy, giam một thời gian, vẫn là nằm trong vòng quyền lực của nha môn.
Tuy những người này không quen biết nhau, nhưng cùng loại cảnh ngộ, đối với Lâm Tú cũng khó tránh khỏi có chút đồng bệnh tương liên.
Sau khi hỏi rõ ràng Lâm Tú đắc tội người nào, mọi người lại lo lắng cho hắn, ông lão kia thông qua hàng rào của nhà giam, đưa qua cho hắn hai cái bánh, nói: “Người trẻ tuổi, giấu hai cái bánh bao này đi, người ngươi đắc tội là công tử của Thành Úy đại nhân, hắn nhất định sẽ không cho ngươi dễ chịu, nói không chừng đến cả cơm cũng không cho ngươi, ngươi cầm hai cái bánh bao này, ban đêm vụng trộm ăn…”
Lâm Tú không nhận hai cái bánh bao đó, mà cười nói: “Yên tâm đi lão bá, lát nữa ta ra ngoài rồi.”
Ông lão gấp gáp nói: “Sao ngươi lại không nghe lời vậy, nơi này đã vào rồi, dễ dàng đi ra ngoài được như thế sao?”
Lời ông lão vừa nói xong, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân hỗn độn, sau đó là một đạo âm thanh vừa sắc bén vừa nhuyễn, lại rất lo lắng: “Lâm công tử, Lâm công tử người ở đâu?”
Lâm Tú vẫy vẫy tay, nói: “Lý tổng quản, ta ở trong này.”
Lý tổng quản gộp ba bước làm hai bước, đi đến trước nhà giam giam giữ Lâm Tú, nhìn xích khóa trên cửa nhà lao, giận dữ nói: “Mở cửa!”
Phía sau hắn là một nam nhân mặc quan phục đầu đầy mồ hôi, đưa tay đoạt lấy chìa khóa ở trong tay ngục tốt, run run mở cửa nhà lao, nói với Lâm Tú: “Hiểu lầm, đều là hiểu lầm, bản quan là Đông Thành Úy, bây giờ đã điều tra rõ, án này không liên quan gì đến công tử, bây giờ công tử có thể đi rồi.”
Mọi người bị giam giữ ở nhà giam khác đã sớm nhìn đến trợn mắt há mồm, hắn nói lát nữa sẽ đi ra ngoài, thế mà thật đúng một lúc đã được thả ra, Lâm Tú đứng tại chỗ nói: “Ta còn chưa đối chất với ông lão kia, sao đại nhân lại nói là đã điều tra rõ rồi?”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất