Công Tử Biệt Tú

Chương 88: Nữ nhân nguy hiểm

Chương 88: Nữ nhân nguy hiểm
"Ta thích người ở bên trái kia, các ngươi đừng giành với ta…”
“Ta thích người đứng bên phải, trắng trắng tịnh tịnh, không biết gia thế có tốt không…”
“Nhìn quấn áo khí độ của hắn, hẳn là cũng không tệ, xuân tâm của tiểu cô nương nảy mầm rồi…”

Đám nữ tử tụ lại một chỗ, đề tài nói chuyện phóng khoáng phá lệ, nếu như để người da mặt mỏng nghe được, khó tránh hỏi mặt đỏ tai hồng, nhưng Lâm Tú và Lý Bách Chương lại không chú ý tới ánh mắt của đám nữ tử ở đối diện.
Trong đầu Lâm Tú xoay chuyển trăm lần, nghĩ làm như thế nào để có thể yên lặng không một tiếng động có được năng lực lôi đình.
Lý Bách Chương đối với Lâm Tú là hận gặp nhau muộn, hận không thể coi hắn là tri kỷ trong cuộc đời của mình, nói càng nhiều, hắn càng thích Lâm Tú, cùng với ánh mắt thưởng thức nữ tử của hắn, cũng như lời nói cách nói chuyện của Lâm Tú.
Trực giác nói cho hắn, người này là người trong đồng đạo.
Tuy mới gặp mặt lần đầu tiên nhưng hai người lại giống như đã quen biết từ lâu, ở trong đại điện thoải mái nói chuyện, mãi đến một khắc nào đó, có người từ bên ngoài đi vào, trong điện lại truyền đến một trận ồ lên.
“Linh m cô nương, Linh m cô nương!”
“Hôm nay thế mà lại cùng lúc gặp được công chúa Minh Hà và Linh m cô nương, đáng giá đáng giá…”
“Nàng đến rồi, nàng đến đây rồi, nàng đi đến đây rồi…”
Triệu Linh m từ ngoài điện đi vào, khiến cho một hồi chấn động không nhỏ, nhưng nàng đối với chuyện này mắt ngơ tai điếc, lập tức đi đến bên người Lâm Tú, nhẹ giọng nói: “Sao đến sớm thế?”
Lâm Tú nói: “Dù sao cũng không có chuyện gì, nên đến sớm một chút.”
Lâm Tú vừa nói xong, trong điện đã truyền đến tiếng ồ lên, sau đó hắn nhìn thấy một bóng người đỏ lửa, từ bên ngoài đi vào trong điện.
Công chúa Minh Hà vẫn mặc quần áo đỏ như trước, sau khi nàng đi vào đại điện, quét mắt một vòng, phát hiện bất luận nơi nào cũng có người, mà hầu như toàn bộ nam tử đều dùng ánh mắt chờ mong nhìn nàng.
Cuối cùng công chúa Minh Hà lựa chọn một phương hướng, bước đi đến đó, Lâm Tú thấy nàng đứng ở bên cạnh mình, chỉ có thể kiên trì nói: “Bái kiến công chúa điện hạ.”
Công chúa Minh Hà chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, rồi ánh mắt dừng lại trên người Triệu Linh m, tiếp đó liếc qua Lý Bách Chương, rồi bình bình tĩnh tình nhìn về phía trước.
Lâm Tú không hiểu được, ở trong điện này nhiều nơi như thế, vì sao nàng nhất định phải chọn nơi này, lần này thì hay rồi, một Linh m, một công chúa Minh Hà, nhất thời hấp dẫn phần lớn tầm mắt của mọi người trong đại điện.
Hai người các nàng đều lặng lẽ không nói gì, khiến cho không khí xung quanh rất xấu hổ.
Lâm Tú chỉ có thể chủ động đánh vỡ sự trầm mặc này, hỏi Lý Bách Chương: “Lý huynh, vừa rồi chúng ta nói đến đâu rồi?”
Lý Bách Chương nghĩ nghĩ, nói: “Vừa rồi nói đến trong vòng đại điện này, Uyển Nhi cô nương là xinh đẹp nhất, người xinh đẹp thứ hai nên là người nào…”
Đây chính xác là vấn đề mà hai người vừa thảo luận.
Hai đại nam nhân đứng với nhau có thể thảo luận cái gì, Lâm Tú và Lý Bách Chương ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, đương nhiên đề tài sẽ là nữ đồng song ở trong điện, hai người cùng nhất trí cho rằng, bất luận là khí chất, giá trị nhan sắc không có gì nghi ngờ Tần Uyển Nhi chính là người đứng đầu…
Nhưng mà đó là vừa rồi.
Bây giờ Linh m đứng ở ngay bên cạnh hắn, ở trước mặt nàng thảo luận đề tài này, chẳng phải là tự tìm đường chết sao?
Mí mắt Lâm Tú giật một cái, trừng mắt nhìn Lý Bách Chương, cười nói: “Vừa rồi chúng ta có thảo luận đề tài này sao?”
Lý Bách Chương nghi hoặc nói: “Không có sao, không phải Lâm huynh nói, ở nơi này ngoại trừ Uyển Nhi cô nương ra, hẳn là Tiết Ngưng Nhi xinh đẹp nhất sao…”
Lâm Tú nhạy bén cảm nhận được, nhiệt độ không khí ở xung quanh đang hạ thấp xuống.
Lý Bách Chương lại hoàn toàn không biết gì, tiếp tục nói: “Ta và Lâm huynh có ý kiến giống nhau, ngoại trừ Uyển Nhi cô nương, dung mạo, dáng người, khí chất của Ngưng Nhi cô nương đều xuất chúng nhất, không biết Lâm huynh cảm thấy, trong các tính chất đặc biệt của nữ tử, cái nào là quan trọng nhất…”
Cuối cùng công chúa Minh Hà cũng không nghe nổi nữa, liếc mắt một cái chán ghét nhìn Lâm Tú và Lý Bách Chương, lạnh lùng nói: “Ở trong mắt nam nhân các người, nữ tử ngoại trừ dung mạo và dáng người, còn có cái khác sao?”
“Linh hồn.”
“Linh hồn.”

Lâm Tú và Lý Bách Chương trăm miệng một lời, tiếp đó hai người nhìn nhau cười, lúc này, ánh mắt hai cùng trong suốt giống nhau.
Lý Bách Chương nhìn về phía công chúa Minh Hà, ánh mắt thâm thúy nói: “Đương nhiên dung mạo và dáng người của nữ tử quan trọng, nhưng quan trọng nhất vẫn là linh hồn…”
Công chúa Minh Hà không biết nói cái gì, sau khi trừng mắt nhìn hai người, thì không mở miệng nói gì nữa.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất