Công Tử Biệt Tú

Chương 94: Thợ săn và con mồi (2)

Chương 94: Thợ săn và con mồi (2)
Trên mặt Lâm Tú lộ ra vẻ nghiền ngẫm tươi cười, xem ra vị hôn thê kia của hắn thật đúng là không được người khác yêu thích…
Đều là hồ ly ngàn năm, vị Ngưng Nhi cô nương này còn chơi cái gì mà tán trai với hắn, chuyện giữa nữ nhân tranh giành tình nhân, tâm cơ đấu đá, Lâm Tú gặp nhiều rồi, những thứ khác hắn không hiểu, duy chỉ có hiểu nữ nhân, đây là tự bản thân nàng dâng đến.
Hắn mỉm cười làm như vô tình hỏi: “Không biết Ngưng Nhi cô nương thức tỉnh năng lực gì?”
Lý Bách Chương nghĩ nghĩ, nói: “Hình như là phi hành…”
“Phi hành…” Lâm Tú gật gật đầu, nói: “Là một năng lực không tệ.”
Tự mình biết bay còn bảo Lâm Tú cõng, không phải coi hắn trở thành con mồi thì là cái gì?
Có điều, Tiết Ngưng Nhi coi hắn thành con mồi, vậy thì tại sao nàng lại không phải con mồi của Lâm Tú?
Nếu như nàng thật sự có tâm tư nào đó, Lâm Tú sẽ khiến cho nàng hiểu, thợ săn ưu tú nhất thường thường dùng phương thức làm con mồi để xuất hiện…
Tạm thời không quan tâm Tiết Ngưng Nhi nữa, Lâm Tú kinh ngạc nhìn Lý Bách Chương, hỏi: “Lý huynh không phải vừa mới đến Dị Thuật Viện sao, sao cái gì cũng biết vậy?”
Lý Bách Chương thần bí cười, nói: “Cái này không được tính là gì cả. Trước khi vào Dị Thuật Viện ta đã thăm dò không ít tin tức, Lâm huynh có muốn biết vị cô nương nào, cứ hỏi ta là được…”
Không thể tưởng tượng được Lý Bách Chương còn là một người chuyện gì cũng biết, trong Dị Thuật Viện người nào có năng lực gì, đây chính là điều Lâm Tú cần biết, có hắn ta ở bên cạnh, Lâm Tú có thể bớt được quá trình tự mình thu thập tin tức.
Lâm Tú khoác cánh tay lên trên vai Lý Bách Chương, cảm khái nói: “Ta và Lý huynh thật sự là hận gặp nhau muộn…”
Lý Bách Chương cũng nói ra lời từ tận đáy lòng: “Nếu có thể sớm vài năm gặp được Lâm huynh, ta cũng sẽ không cô độc như vậy…”
Khi ôm lấy vai Lý Bách Chương, thật ra cỗ sức mạnh trong cơ thể Lâm Tú, đã đi vào trong cơ thể hắn ta, chỉ tiếc trong thời gian ngắn không có gì, nếu như giữ động tác này trong thời gian dài, là ai cũng đều có thể nhìn ra điều không thích hợp.
Nóng vội sẽ không chiếm được sức mạnh lôi đình, vẫn là thành lập tình hữu nghị Hải Vương với hắn trước, đợi tìm được thời cơ thích hợp thì sẽ chuốc hắn say, sau đó, hê hê hê…
Vì thế Lâm Tú thức thời thu tay, nói: “Ta đi về trước, lần sau sẽ hẹn Lý huynh uống rượu.”
Lý Bách Chương mỉm cười, nói: “Vui vẻ ngồi cùng.”
Vốn dĩ Lâm Tú muốn đợi vài ngày nữa mới ra tay, không ngờ Lý Bách Chương lại phối hợp như thế, vì thế hắn dứt khoát nói: “Đổi ngày không bằng gặp ngày dù sao bây giờ cũng là thời gian trưa, Trích Nguyệt Lâu, ta mời khách, ngươi và ta không say không về.”
Lý Bách Chương cũng không từ chối, cười ha ha nói: “Cuộc đời gặp được tri kỷ, nên uống cạn một chén lớn, đi!”
Sau đó không lâu, hai bóng người cất bước đi vào Trích Nguyệt Lâu.
Tiền chưởng quầy đang tính sổ ở bên trong, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sau đó lập tức bỏ bàn tính trong tay xuống, vẻ mặt tươi cười đi ra, nói: “Lâm công tử, dẫn bằng hữu đến ăn cơm sao, hôm nay các ngài cứ ăn tự nhiên, gọi tự nhiên, ta mời khách…”
Đối với Lâm Tú, trong lòng Tiền chưởng quầy rất cảm kích.
Tuy nói hôm nay thời tiết đã chuyển lạnh, nhưng một tháng nay khách đến đã thành thói quen, không phải dễ dàng thay đổi như thế, so với một tháng trước, hiện nay Trích Nguyệt Lâu làm ăn tăng vọt, mỗi ngày đều có một số lượng lớn tiền đi vào, Tiền chưởng quầy là đại công thần lớn nhất, đã được thăng làm quản sự phủ Phò mã, mà tất cả những thứ này đều là nhờ phúc của Lâm Tú.
Lâm Tú và Tiền chưởng quầy là bằng hữu cũ, hắn cũng không khách khí, nói: “Đây là Tiền chưởng quầy ngươi nói đó, giúp chúng ta tìm một nhã gian, bê lên mấy món bảng hiệu, thêm một vò rượu, nhớ rõ nhất định phải là rượu mạnh nhất ở đây!”
Lâm Tú cố ý nhấn mạnh hai chữ “mạnh nhất”.
Tiền chưởng quầy cười ha ha, nói: “Công tử yên tâm, nhất định sắp xếp thỏa đáng cho hai ngài, tiểu nhị đến đây, đầu tiên dẫn hai vị công tử lên lầu.”
Quả nhiên Tiền chưởng quầy là một người thành thật, cộng thêm cả Tôn Đại Lực, đám người Lâm Tú mới có ba người, hắn lại cho người ta bê lên đầy một bàn đồ ăn.
Yết hầu của Tôn Đại Lực không biết đã động bao nhiêu lần, Lâm Tú lại nhớ rất rõ, mục đích hắn đến nơi này không phải ăn cơm, hắn cầm bầu rượu lên, bỏ chén rượu sang một bên, trực tiếp cầm hai cái bát đến, sau khi đổ đầy, nói với Lý Bách Chương: “Đến, Lý huynh, ngươi và ta cùng uống chén này!”
Hai người bưng bát lên uống một hơi cạn sạch, Lâm Tú lại đổ đầy, nói: “Một ly này, kính ngươi và ta đều hận gặp nhau muộn!”
“Một ly này, kính Uyển Nhi cô nương!”
“Một ly này, kính ngựa chạy đường bằng!”
“Một ly này, kính bệ hạ và nương nương!”
“Một ly này…”
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất