Công Tử Biệt Tú

Chương 99: Hạn chế năng lực

Chương 99: Hạn chế năng lực
Phía trên giáo trường, Lâm Tú nhìn Vương Uy, hỏi: “Khiêu chiến cái gì?”
Vương Uy cả giận nói: “Đánh với ta một trận, nếu như ta thắng, về sau ngươi cách xa Ngưng Nhi cô nương một chút, nếu như ngươi thắng, ta không bao giờ đến gần Ngưng Nhi cô nương nữa.”
Trong Dị Thuật Viện, tụ tập đều là một đám người trẻ tuổi, trẻ tuổi khí thịnh, có va chạm lẫn nhau là điều khó tránh khỏi, tuy trong Dị Thuật Viện có quy định cấm đánh nhau, nhưng không cấm tỷ thí, trong tình huống công bình công chính, dùng phương thức của nam nhân chiến đấu một trận, đến điểm thì dừng, người thua tâm phục khẩu phục, người thắng cũng chính đại quang minh.
Tiết Ngưng Nhi đã sớm chú ý đến tình huống bên này, nghe vậy nhấc váy chạy đến, bất mãn nói với Vương Uy: “Vương Uy, ngươi làm cái gì vậy!”
Tiếp đó, nàng lại nhìn về phía Lâm Tú, nói: “Lâm Tú, đừng đồng ý với hắn!”
Tuy có nam tử vì nàng tranh giành tình nhân, trong lòng nàng rất có cảm giác thành tựu, cũng không chán ghét, nhưng lần này không giống, Lâm Tú là công cụ quan trọng nhất để nàng đánh bại Triệu Linh Quân, nếu như Lâm Tú thua, từ nay về sau không đến gần nàng nữa, vậy thì chẳng phải kế hoạch của nàng vừa mới bắt đầu đã tuyên bố thất bại rồi sao?
Nàng tuyệt đối sẽ không ngồi yên nhìn chuyện này xảy ra.
Tuy kế hoạch của Tiết Ngưng Nhi phát sinh biến cố, nhưng kế hoạch của Lâm Tú vẫn dựa theo dự liệu tiến hành, hắn sao có thể trơ mắt đứng nhìn năng lực không gian đã đến tay rồi lại bay mất?
Ánh mắt của hắn và Vương Uy nhìn thẳng vào nhau, gật gật đầu nói: “Ta nhận khiêu chiến của ngươi.”
Tiết Ngưng Nhi nóng nảy, giơ hai tay ra chắn trước mặt Lâm Tú, kiên định nói: “Không được, ta không đồng ý!”
Lâm Tú mỉm cười nhìn nàng, nói: “Ngưng Nhi cô nương, đây là chiến đấu giữa nam nhân, xin cô nương đừng nhúng tay vào.”
Đương nhiên Tiết Ngưng Nhi biết, việc này liên quan đến tôn nghiêm của nam nhân, việc đã đến nước này, trận đấu này, đã không thể tránh được nữa.
Nàng chỉ có thể ảo não lui sang một bên, trong lòng chờ đợi, Lâm Tú nhất định phải thắng.
Cho dù khả năng này rất nhỏ.
Nếu như so năng lực dị thuật, ai thua ai thắng còn chưa chắc, nhưng Vương Uy đã luyện ra chân khí, nếu đánh nhau thì Lâm Tú sao có thể là đối thủ của hắn.
Khi nói chuyện, Tôn giáo tập cũng đã đi đến.
Thế mà hắn lại không ngăn cản hai người mà khoanh hai tay đứng ở bên cạnh, một bộ dáng dự định xem náo nhiệt.
Hắn xuất thân từ quân ngũ, tỷ thí luận bàn trong quân là chuyện bình thường, không có mâu thuẫn gì là đánh một trận không thể giải quyết được cả, nếu không được, vậy thì lại đánh thêm một trận nữa.
Vương Uy đã luyện ra chân khí, nhưng cũng chỉ là một tia mà thôi, có hắn ở bên cạnh nhìn, sẽ không thể xảy ra chuyện lớn gì.
Thấy Tôn giáo tập không ngăn cản, Vương Uy hoàn toàn yên tâm, một bên giáo trường có vũ khí, đều là chế tạo bằng gỗ, hắn chọn hai thanh kiếm gỗ, một cái cầm trong tay, một cái ném cho Lâm Tú.
Lâm Tú ước lượng cây kiếm gỗ trong tay, không biết thanh kiếm này làm bằng gỗ gì, cầm trong tay cũng khá nặng.
“Cẩn thận đó!”
Lúc này, Vương Uy đã dùng tay cầm chuôi kiếm, chém về phía Lâm Tú.
Tôn giáo tập nhíu mày, tuy chỉ là kiếm gỗ, nhưng sức mạnh lớn như thế chém vào trên đầu cũng có thể tạo thành hậu quả nghiêm trọng, huống chi Vương Uy còn dùng chân khí, học sinh trẻ tuổi này, có chút không biết nặng nhẹ.
Hắn đứng một bên, chuẩn bị tùy thời ra tay.
Lúc Vương Uy chém kiếm đến, Lâm Tú cũng nắm chặt đuôi kiếm, hắn không đón đỡ, mà cũng giơ kiếm chém đến.
Bốp!
Hai thanh kiếm gỗ va chạm ở không trung, phát ra tiếng kêu thanh thúy.
Răng rắc!
Trong đó một cây kiếm gỗ trực tiếp gãy đôi.
Cây kiếm gãy là của Vương Uy, Lâm Tú bỏ kiếm trong tay xuống, đầu kiếm kia còn lượn một đường cong trên không trung, rồi đánh vào trên trán Vương Uy.
Vương Uy chỉ cảm thấy đầu bị đánh một đòn nặng, lúc ấy trước mắt tối om, nghiêng ngả ngã xuống đất, không còn ý thức.
Chuyện xảy ra quá nhanh, ai cũng không ngờ, kết cục lại là như thế này.
Chỉ một chiêu hai người đã lập tức phân ra thắng bại.
Lâm Tú cầm kiếm gỗ trong tay, rõ ràng cũng bị khiếp sợ, tiếp đó, vẻ mặt hắn vô tội nói: “Thanh kiếm đó của hắn, hình như không quá rắn chắc…”
Bây giờ không phải lúc thảo luận vấn đề kiếm gỗ có rắn chắc không, Tôn giáo tập nhanh chóng đi lên, dò xét dưới mũi của Vương Uy, rồi mới thở phào một hơi: “Chỉ là ngất đi thôi, mau đi mời Viện Y…”
Lúc này, Lâm Tú chủ động ngồi xổm người xuống, đỡ Vương Uy lên, đồng thời xin lỗi nói: “Là họa do ta gây ta, ta cõng Vương Uy đi Thái Y Viện, ta quen Thái Y ở đó…”
Nói xong, hắn đứng lên, lưng cõng Vương Uy, chạy như điên về phía cửa lớn Dị Thuật Viện.
Tôn giáo tập thấy hắn hiểu chuyện như thế, cũng không nói gì nữa.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất