Chương 25: Bệnh mất hồn và bữa ăn lớn 2
Mà xếp hàng trước mặt bọn họ vừa đúng là một người thường xuyên lăn lộn ở khu vui chơi, người biết đến "cửa hàng bán đồ ăn nhanh Lộ Dao" sớm nhất, quay đầu nhìn hai người một cái, mang theo một chút kiêu ngạo quen thuộc: "Hai người từ khu nào tới đây?"
"Khu D." Trần Giang tiếp lời.
"Tôi sống ở khu A, cửa hàng này vừa mở cửa là tôi đã đến ăn. Bởi vì quá nhiều người mua mà đồ ăn trong nhà cô ấy có giới hạn. Lần đầu tiên hai người đến, tôi đề nghị nên nếm thử tất cả đi, dù sao cũng không đắt."
Đỗ An rút ra một thông điệp quan trọng từ lời này: "Chú ơi, chú nói thức ăn trong quán này có thể ăn được thật sao?"
Người đàn ông nói đầy sâu sắc: "Hai người thử là biết.”
Đám người chậm rãi di chuyển về phía trước, sắp đến lượt Đỗ An và Trần Giang, bọn họ nghe thấy ông chú phía trước thuần thục gọi một phần toàn bộ.
Sau khi Đỗ An và Trần Giang hiểu rõ cái gì là toàn bộ, nghĩ đến đề nghị của ông chú, cũng gọi toàn bộ.
Bọn họ cũng khá may, đi vào vừa hay có một bàn tính tiền, ở bên cạnh để trống ra một cái bàn, hai người ngồi xuống ngay lập tức.
Trần Giang xoay đầu nhìn một vòng, trong mắt tràn đầy niềm vui: "Nơi này giống trong livestream như đúc, không sai chút nào.”
Mô hình nhà hàng, trang trí và màu sắc của cửa hàng đều giống với những gì họ nhìn thấy vào buổi sáng, quan trọng nhất là cửa sổ có thể nhìn thấy cảnh quan bên ngoài.
Cho dù biết là ảo cảnh, nhưng cũng đủ để cho bọn họ kinh diễm mê muội.
Đỗ An si mê nhìn chiếc thuyền chèo qua sông, thì thào: "Nếu anh trai nhìn thấy những thứ này, chắc chắn cũng sẽ rất vui vẻ.”
"Phần toàn bộ" của hai người rất nhanh đã lên, Trần Giang tìm một vòng cũng không thấy hoành thánh, không nhịn được gọi nhân viên phục vụ tới: "Hoành thánh đâu? Có phải cô ấy đã quên không? Tôi xem livestream nên cố ý tới ăn hoành thánh.”
Lộ Dao đã thông báo tin tuyển dụng mới nhưng còn chưa có người đến phỏng vấn, lúc này nhân viên phục vụ vẫn là Hạnh Tử.
Hạnh Tử lịch sự giải thích: "Xin lỗi, hoành thánh là món chủ cửa hàng nấu bữa sáng cho nhân viên bán hàng, vẫn chưa được thêm vào món ăn trong cửa hàng."
Vẻ mặt Trần Giang thất vọng, bản thân anh ta đến đây là vì canh hoành thánh, không ăn được có tính là "lừa đảo" không?
Hình như Hạnh Tử biết anh ta đang suy nghĩ cái gì: "Ngài là người thứ sáu mươi ba hỏi về hoành thánh, chủ tiệm cũng đang cân nhắc đưa nó làm sản phẩm mới, có lẽ lần sau ngài tới đây sẽ có. Ngoài ra, các món ăn khác trong cửa hàng của chúng tôi đều đáng thử một lần, tin tôi đi, sẽ không làm ngài thất vọng.”
Trái tim Trần Giang nguội lạnh.
Anh ta nhớ lại toàn bộ quá trình hôm nay nhất thời hứng khởi từ khu D chạy tới khu A, đầu tiên là bị livestream mê hoặc, hứng trí bừng bừng kéo bạn tốt chạy tới.
Tiếp theo ở cửa bị một ông chú kỳ quái dụ dỗ, hai người vào cửa cứ thế mù quáng gọi một phần toàn bộ, kết quả trong bữa ăn cũng không có hoành thánh mà họ nhìn thấy buổi sáng.
Nhân viên phục vụ lại nói cho anh ta biết, lần sau mới có thể ăn hoành thánh được, hôm nay trong tiệm chỉ có những món ăn mà anh ta vốn không có hứng thú.
Đây đúng là treo đầu dê bán thịt chó!
Đối mặt với một bàn thức ăn nóng hổi, chúng đều tỏa ra hương vị ngon, Trần Giang lại không muốn ăn.
Đỗ An ăn cánh gà nướng cay nóng hổi, cay ra nước mắt cũng không muốn dừng lại, thấy Trần Giang không nhúc nhích, thúc giục nói: "Sao cậu không ăn? Cánh gà nướng cay này rất ngon, còn có cái bánh trứng tỏi tây này cũng vậy, ngon chết đi được.”
Đỗ An cắn bánh trứng tỏi tây ra, mùi thơm được bao bọc bởi lớp bánh ngoài giống như một "quả bom nhỏ" "bùm" một cái nổ tung giữa hai người.
Tay trái cầm cánh gà nướng cay, tay phải bánh trứng tỏi tây, vội vàng cúi người hút một ngụm canh ngọt, một ngụm cay, một ngụm mặn, một ngụm ngọt, Đỗ An cảm thấy mình có thể ăn tuần hoàn như vậy.
Trần Giang bị tướng ăn hùng hục của bạn thân làm giật mình, trên mặt có một tia cứng ngắc: "Thật sự... Nó thật sự ngon như thế sao?”
Đỗ An gật đầu đến là mạnh: "Ngon chết mất! Cảm giác như được sống lại vậy.”
Trần Giang chần chừ cầm lấy bánh trứng tỏi tây cắn một miếng, thân hình cứng đờ, giống như hóa đá.
Đỗ An đẩy anh ta: "Cậu không sao chứ?”
Trần Giang hồi phục tinh thần, cúi đầu che giấu cảm xúc, giọng nói áp chế rất thấp: "Món bánh trứng tỏi tây này rất giống mẹ tôi làm, đột nhiên nhớ tới chuyện khi còn bé bà ấy làm cho tôi bánh nướng.”
Ban đầu anh ta sống với mẹ mình, sau đó mẹ anh ta bị bệnh mất hồn, không thể khỏe mạnh.
Thời gian ở đây quá dài, Trần Giang giật mình phát hiện đã rất lâu rồi anh ta không nhớ tới mẹ, tâm trạng càng thêm sa sút.
Đỗ An bị anh ta lây nhiễm, nhớ tới anh trai trong nhà, vui vẻ nếm được mỹ thực giảm đi: "Nếu như anh trai ăn được những thứ này, không biết có tốt lên hay không?”
Trần Giang thấp giọng trấn an: "Thử xem.”