Cực Hạn Thiên Tai, Bắt Đầu Tích Trữ Vật Tư!

Chương 31: Ván gỗ đinh cạm bẫy

Chương 31: Ván gỗ đinh cạm bẫy
"Tiểu Mãn tỷ, có người, thật là nhiều người đang tới!"
Ôn Húc bò tới ban công lan can, chỉ vào ngã tư đường.
Hạ Tiểu Mãn nhấc lên hắn sau cổ, một cái tát liền vỗ vào mông hắn, "Gan dạ mập, ai bảo ngươi bò lan can? Muốn chơi nhảy cầu thì nói sớm, ta trực tiếp đem ngươi ném xuống."
Biết là đang hù dọa hắn, Ôn Húc không hề sợ hãi, lắc lắc thân thể nói: "Ai nha, Tiểu Mãn tỷ, ngươi đừng kéo ta, mau nhìn khu dân cư bên ngoài, có rất nhiều người đang tới kìa."
Khu dân cư bên ngoài, bảy, tám chiếc bè gỗ cùng ba chiếc bè lớn và hai chiếc tàu xung phong, giống như một đội tàu được huấn luyện chỉnh tề, đang xếp hàng ngay ngắn tiến vào khu dân cư, phía sau còn có rải rác mấy chiếc bè gỗ khác.
Đội tàu trực tiếp lái vào khu dân cư, đi thẳng tới tòa 12 ở cuối cùng. Những chiếc bè gỗ rải rác khác thì phân tán ra, tìm kiếm căn hộ mà họ nhắm tới.
Hạ Tiểu Mãn quan sát hồi lâu, đội hình kia là một phe, mang theo rất nhiều vật tư. Ngoài những vật tư xếp cao như núi trên bè gỗ, còn có không ít được kéo dưới nước. Tàu xung phong cập bờ xong, từ dưới nước kéo lên vài lưới vật tư.
Trong số những chiếc bè gỗ rải rác, có năm chiếc bè gỗ và hai chiếc bè khác lần lượt đi vào tòa 1, khu số 3.
Qua phản ứng của họ khi tiến vào tòa 1, khu số 3, có thể đoán chừng họ cũng là một phe, có lẽ là muốn cướp vật tư của đám người ở tòa 12.
Những người còn lại hẳn là bị hai nhóm người này thu hút. Một số thật sự muốn tìm một nơi để trú chân, số khác lại muốn xem có cơ hội nhặt được đồ hời không.
Hạ Tiểu Mãn đang ở tòa 3 cũng có hai nhóm người tiến vào. Một nhóm có cả người già và trẻ em, nhóm còn lại đều là thanh niên nam nữ.
Thảm họa toàn cầu, luận về ngày tận thế đã sớm được lan truyền.
Hoàn cảnh dơ bẩn, bẩn thỉu tại các điểm cứu trợ khiến người ta mỗi ngày đều hoang mang. Nước lũ bất ngờ dâng cao, khiến người ta không khỏi hoài nghi liệu xã hội văn minh có thật sự có thể quay trở lại.
Một số người vốn tin tưởng vững chắc rằng Hạ quốc sẽ không sụp đổ, giờ dần dần sinh ra dao động.
Phong lực yếu đi, đám người bị mắc kẹt ở chỗ cũ lục tục đi ra ngoài, tìm kiếm nơi ở phù hợp, mặt nước vốn yên lặng bỗng trở nên nhộn nhịp.
Phù Thành có nhiều hay ít nhà cao tầng, nếu muốn sắp xếp tất cả cư dân Phù Thành ở tầng 7 trở lên, thì rõ ràng là nhà cao tầng ở Phù Thành không đủ.
Các nhà cao tầng gần khu trung tâm đều chật cứng người, những khu dân cư mới mở bán như Thần Dương lập tức trở nên "hot" hơn bao giờ hết.
Hạ Tiểu Mãn nhìn những chiếc bè gỗ con thuyền lần lượt tiến vào khu dân cư, suy nghĩ cách gia cố phòng tuyến tầng 15.
Ôn Kiếm Phong đã sửa xong máy hàn điện. Hai ngày trước, khi bị vây trong tòa nhà, hắn đã nhờ Tiêu Triết Vũ và Tô Nhiên giúp lắp một cánh cửa sắt.
Khung cửa chống cháy chỉ đủ để lắp hai cánh cửa, muốn lắp thêm một cánh cửa nữa là điều không thể. Việc mở điện cho cửa cũng không được, bình ắc quy mang theo đã dùng hết cho máy hàn điện khi lắp cửa.
Nếu không thể làm gì ở trên cửa, thì sẽ làm cạm bẫy ở hành lang.
10 phút sau, sau khi thu thập đủ tài liệu, Hạ Tiểu Mãn ngồi xổm trong hành lang gõ gõ, đập đập.
Cặp song sinh dùng chân cột bao cát, nhảy dây ở một bên hành lang khác. Linh Linh nhảy xong một trăm cái, nghỉ ngơi hai phút rồi ngồi xổm trước mặt Hạ Tiểu Mãn hỏi: "Tiểu Mãn tỷ, chị đang làm gì vậy?"
Hạ Tiểu Mãn không ngẩng đầu, "Làm cạm bẫy."
Linh Linh tò mò hỏi: "Cái gì là cạm bẫy ạ?"
"Em biết!" Ôn Húc giành lời, "Cạm bẫy là đào một cái hố lớn, trên miệng hố thả vài miếng lá cây, đợi có người đi lên lá cây sẽ rơi xuống hố, Thỏ Cứng là bắt Hùng Nhị như vậy."
Hạ Tiểu Mãn giơ ngón cái cho Ôn Húc, "Rất thông minh. Nào, cầm cái này đi đào hố đi, làm cạm bẫy."
Ôn Húc được khen cười thành một đóa hoa, vui vẻ cầm lấy xẻng công binh mà Hạ Tiểu Mãn đưa cho, nghiêm túc chạy tới đào đất.
Còn chưa bắt đầu đào, Linh Linh đã nhận ra có gì đó không đúng, "Anh ơi, anh ngốc quá! Đây là sàn nhà, không đào được hố đất đâu."
Ôn Húc chợt nhận ra, trợn tròn mắt, "Nhưng mà, nhưng mà Thỏ Cứng làm cạm bẫy như vậy mà!"
"Thực tế không phải là Anime, em cũng không phải Thỏ Cứng." Hạ Tiểu Mãn búng vào trán hắn, "Chị muốn làm cạm bẫy là ván gỗ đinh."
Linh Linh nghiêng đầu, "Tiểu Mãn tỷ, ở đây không có ván gỗ ạ."
Hạ Tiểu Mãn xoa xoa má của Linh Linh, "Ván gỗ đinh chỉ là một cái tên thôi, không nhất thiết phải dùng ván gỗ để làm."
Trong không gian của cô không có ván gỗ phù hợp, nên cô dùng các tấm kệ hàng có lỗ thủng để thay thế.
Chiều cao và chiều rộng của tấm kệ hàng gần như tương đương với cửa chống cháy. Vì không có đinh dài và gai gỗ phù hợp, cô dùng dao gọt trái cây, kéo và nĩa để thay thế, sau đó dùng dây thép và keo dán thủy tinh cố định vào các lỗ thủng trên tấm kệ hàng.
Dù sao thì, trên sàn kệ hàng có tổng cộng hơn trăm lỗ thủng. Làm thành ván gỗ đinh, treo lên phía trên hành lang. Khi có người xâm nhập, chỉ cần cởi dây thừng, ván gỗ đinh sẽ lập tức đâm thủng người như cái sàng.
Hạ Tiểu Mãn tỉ mỉ giảng giải cách bố trí cạm bẫy ván gỗ đinh. Cặp song sinh còn nhỏ, không nhớ hết được nhiều như vậy, nhưng chỉ cần ghi nhớ một điểm, sau này không có người lớn bên cạnh, họ cũng có thể lợi dụng kiến thức này để tự bảo vệ mình và cứu mạng.
Vừa giảng xong, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa đều đặn, "Tỷ ơi, mở cửa, em về rồi!"
Nghe thấy giọng Tiêu Triết Vũ, Hạ Tiểu Mãn đứng dậy mở cửa. Tiêu Triết Vũ không vào nhà, chỉ để lại một đống vật tư rồi quay người rời đi.
Hạ Tiểu Mãn cau mày nói: "Vội vã như vậy làm gì? Hôm nay các cậu mang về nhiều vật tư lắm sao?"
"Cũng được, không nhiều lắm. Ôn thúc muốn thu một vài người làm đệ tử, em đi giúp Ôn thúc xem xét." Tiêu Triết Vũ vội vã nhìn quanh đám đông, nhanh như chớp biến mất.
Hạ Tiểu Mãn vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, thu cái gì đệ tử? Tầng 15 của họ lại sắp có người mới sao?
Một lát sau, hành lang vang lên tiếng tranh chấp. Âm thanh ngày càng gần, Hạ Tiểu Mãn thò đầu nhìn ra ngoài. Ôn Kiếm Phong và Tô Nhiên đang xách vật tư lên lầu, phía sau hai người đi theo vài người đang líu ríu nói gì đó.
"Nhà đó thật sự quá đáng, già rồi mà cứ cậy già lên mặt, đứa nhỏ thì khóc lóc om sòm, người phụ nữ thì ngang ngược không phân biệt phải trái, người đàn ông thì hung hăng muốn chết, động một chút là đánh người."
"Đúng vậy! Nhà đó hoàn toàn không biết lý lẽ, tôi vừa mang vật tư về, đặt ở ban công định mang vào nhà thì đứa con trai hổ báo của nhà đó đã kéo đi mất."
"Các anh vừa thấy rồi đấy, nhà đó ngay cả đồ của các anh cũng cướp, các anh không ra tay chấn chỉnh họ một chút sao?"
"Anh cả, nếu anh cảm thấy nhân lực không đủ, tiểu đệ em có thể đi cùng anh, sẽ không để anh một mình chiến đấu hăng hái."
Theo đến người nói không ngừng nghỉ, Hạ Tiểu Mãn trên đầu đầy dấu chấm hỏi, "Cái gì một mình chiến đấu hăng hái, huấn luyện, anh muốn chỉnh trị ai?"
Ôn Kiếm Phong thở dài, không muốn nói chuyện. Bên cạnh Tô Nhiên nhanh chóng giải thích: "Trong tòa nhà có một nhà không nói lý, canh giữ ở tầng 5, cướp vật tư của người khác. Những người này đều là nạn nhân bị cướp vật tư, muốn chúng ta ra mặt giúp họ giành lại vật tư."
Hạ Tiểu Mãn: "..."
Là cô chưa tỉnh ngủ sao? Sao trong tòa nhà lại có người tìm họ ra mặt? Trông họ có giống như kẻ coi tiền như rác không?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất