Cực Hạn Thiên Tai, Bắt Đầu Tích Trữ Vật Tư!

Chương 08: Đoạt vật tư

Chương 08: Đoạt vật tư
Này đó ra vẻ đạo mạo người, miệng nói Hạ Tiểu Mãn ngang ngược vô lý, đôi mắt nhìn chằm chằm ba chiếc bè.
Trong lòng bọn họ đánh tính toán gì, cách một lớp da đều có thể nghe.
Hạ Tiểu Mãn đoán được trong lâu các gia đình sẽ thèm thuồng vật tư của các nàng, cho nên mới dặn Tôn Tình và Diệp Hiểu Khiết không nên tới gần thang lầu.
Nàng đang muốn lấy ra chiếc búa đeo bên hông để dùng đức thu phục người, thì Chu Thu Dương từ trên lầu ló đầu ra hô: "Hạ Tiểu Mãn, chỉ một mình ngươi trở về sao?"
Giọng nói của hắn hấp dẫn không ít ánh mắt, bác gái nhìn Hạ Tiểu Mãn, rồi nhìn Chu Thu Dương, "Tiểu Dương, ngươi với nha đầu này quen biết?"
Chu Thu Dương ba bước thành hai bước chạy xuống, không thèm nhìn bác gái lấy một cái, đi đến trước mặt Hạ Tiểu Mãn, "Những người khác đâu?"
"Ở bên ngoài, ngươi đi phụ giúp kéo Diệp Hiểu Khiết qua đây!" Hạ Tiểu Mãn tránh ra vị trí.
Chu Thu Dương gật đầu, một cái nhanh chân nhảy xuống nước, bơi đến bên chiếc bè mà Diệp Hiểu Khiết đang ở, vừa bơi vừa đẩy bè đi.
Vừa đến gần thang lầu, mấy cánh tay đã vươn về phía bè.
Hạ Tiểu Mãn lấy búa ra, dùng mặt trái gõ xuống. Công bằng mà nói, vừa vặn gõ trúng mu bàn tay của bác gái kia.
Bác gái rú lên một tiếng, rụt tay về, "A, tay của ta, tay của ta muốn gãy rồi!"
Hạ Tiểu Mãn lạnh lùng nhìn nàng, "Còn dám động đến đồ của ta, ta không ngại thật sự chém đứt tay ngươi."
"Hạ Tiểu Mãn, ngươi quá đáng rồi, làm sao có thể tùy tiện đánh người?"
Tần Nhã Lệ vội vàng từ trên lầu chạy xuống, che chắn cho bà cô kia, "Hạ Tiểu Mãn, ngươi mang về nhiều đồ như vậy, phân cho chúng ta một chút không được sao? Cùng lắm thì chúng ta bỏ tiền ra mua, có cần phải đánh người không?"
Trong lâu, những người khác đang vây xem, thấy có người ra mặt, lại bắt đầu một vòng mới những lời trách móc đạo đức với Hạ Tiểu Mãn.
Bạn trai của Tần Nhã Lệ dẫn theo vài người đi tới, "Đm, nói nhảm nhiều làm gì? Chúng ta đông người, trực tiếp lên cướp, ai cướp được là của người đó."
Vừa dứt lời, Diệp Hiểu Khiết cầm gậy leo núi, một bước chạy đến trước mặt hắn, nhắm vào xương bánh chè của hắn quất một gậy. Cổ tay chuyển một cái, gậy leo núi đánh vào cẳng chân của hai người khác, hai người kia lập tức ôm chân ngã xuống.
"Ba ba ba!"
Chiếc bè vừa cập bến cầu thang, Tôn Tình đã vỗ tay lia lịa, "Hiểu Khiết ngầu quá! Đẹp quá!"
Nghe Tôn Tình khen, khuôn mặt lạnh lùng của Diệp Hiểu Khiết lập tức tan chảy, cười ngượng nghịu.
Tôn Tình nhảy xuống bè, đi đến bên cạnh Diệp Hiểu Khiết, một tay ôm vai nàng, một tay cầm lấy gậy leo núi trong tay nàng chỉ vào đám người đang vây xem, khí phách nói: "Nhà tôi Hiểu Khiết từ nhỏ đã luyện võ, ai muốn cướp đồ của chúng ta thì tự mà ước lượng, có bản lĩnh thì cứ qua hai chiêu với nhà tôi Hiểu Khiết."
Hiện trường im lặng như tờ, chỉ có mấy người bị Diệp Hiểu Khiết đánh ngã đang rên rỉ khe khẽ.
"Nếu không có can đảm, thì còn đứng đây làm gì? Chó khôn không cản đường chưa nghe nói qua sao?"
Đám người vây xem không cam tâm, nhưng thật sự không có can đảm, lặng lẽ lùi về sau vài bước, nhường ra một lối đi.
...
Chu Thu Dương đem bao vật tư cuối cùng chuyển lên, đóng chặt cửa nói: "Các ngươi hôm nay quá xúc động, đắc tội cả tòa nhà rồi. Sau này đi ra ngoài phải cẩn thận chút."
Suy nghĩ một chút, hắn lại bổ sung một câu, "Ở nhà cũng phải cẩn thận chút."
Tôn Tình thờ ơ nhún vai, "Không sao, dù sao chúng ta cũng không ở đây lâu."
Chu Thu Dương ngớ người, "Các ngươi muốn chuyển đi?"
Hạ Tiểu Mãn vẻ mặt nghiêm trọng, "Không phải chúng ta muốn chuyển đi, mà là không thể không rời đi."
"Nội thành nước triều dâng quá nghiêm trọng, hai ngày nay mưa nhỏ một chút, nên nước lên không nhanh như hai ngày đầu. Nhưng mưa vẫn luôn không ngừng, sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ ngập đến tầng bảy của chúng ta."
Hôm nay nàng cùng Tôn Tình, Diệp Hiểu Khiết ra ngoài, đã biết tình hình hiện tại của Phù Thành.
Nếu may mắn, mười ngày nửa tháng sau, nước triều mới ngập đến tầng bảy.
Nếu không may, thành phố thượng nguồn xả lũ vỡ đê, hoặc cống thoát nước bị hư hại vỡ đê trong trận lũ. Chỉ trong một đêm, nước triều có thể dâng lên đến tầng bảy.
Tóm lại, dù thế nào, bọn họ đều phải rời khỏi tòa nhà này, trừ phi bầu trời quang đãng.
"Thôi, đừng nói những chuyện không vui, chúng ta nhanh chóng phân phát vật tư đi!" Tôn Tình có chút kích động, phân loại và cất giữ vật tư.
130L ba lô leo núi rằn ri 4 cái, ba lô leo núi cỡ trung 80L 4 cái, bộ dụng cụ lặn đầy đủ 8 bộ, bình dưỡng khí, bếp nướng gấp, lều trại đôi, bếp lò cồn, nệm hơi, túi ngủ loại xách tay, bếp lò cồn, chăn giữ ấm khẩn cấp, dao đa năng, búa an toàn đa năng...
Thời gian gấp gáp, Hạ Tiểu Mãn cố gắng hết sức mang theo những vật phẩm mà Tôn Tình và mọi người cần, mỗi thứ đều cho phần của bốn người trở lên.
Một số vật phẩm tiêu hao thường dùng, như bình dưỡng khí, bếp lò cồn, bếp lò cồn các loại, Hạ Tiểu Mãn cố gắng mang nhiều phần.
Tôn Tình chia những thứ này thành bốn phần, mỗi người lấy một phần.
Chu Thu Dương có chút ngượng ngùng, "Tôi chỉ lấy một bộ dụng cụ lặn thôi! Những thứ khác các ngươi chia hết. Tôi không làm gì cả, mà lại chia nhiều đồ như vậy, không công bằng với các ngươi."
"Cho ngươi thì ngươi cứ cầm lấy, nếu thật sự cảm thấy áy náy, vậy chờ lần sau chúng ta đi vớt đồ, ngươi ở nhà trông nhà xem sao."
Tôn Tình cười nói: "Hôm nay chúng ta đã làm mất lòng đám người trong lâu rồi. Lần sau đi ra, bọn họ khẳng định sẽ chạy tới gõ cửa, ngươi phải trông nhà chúng ta thật tốt nhé!"
Chu Thu Dương lập tức cảm thấy áp lực rất lớn, "Hay là chúng ta bây giờ chuyển đi đi!"
"Tôi biết có một khu chung cư mới bắt đầu giao dịch, còn chưa bán được mấy căn, nhưng tầng đã xây xong, cửa sổ cũng đã lắp rồi. Chúng ta có thể chuyển qua đó ở."
Tôn Tình suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Chờ đã, xem cấp trên sẽ an bài thế nào."
Mưa vẫn đang rơi, cấp trên sẽ không nhìn quần chúng chết chìm vì nước, chắc chắn sẽ có chính sách tương ứng.
Hạ Tiểu Mãn tán thành, "Không nóng ruột. Khu dân cư này gần các cửa hàng siêu thị, chúng ta ở đây một bên, mới thuận tiện đi vớt vật tư."
Phân phối xong vật tư, Hạ Tiểu Mãn kéo phần của mình về nhà.
Tìm thuyền cả ngày, cánh tay vừa đau nhức lại mỏi nhừ.
Dùng bếp lò cồn đun một bình nước nóng lau sạch thân thể, lấy miếng dán từ trong không gian ra, miếng dán vừa vớt từ trong nước, xé lớp vỏ dán lên cánh tay để giảm bớt đau nhức cơ bắp.
Buổi tối ăn một bát sủi cảo nước nóng hổi thêm hai cái bánh bao nhân xá xíu.
Nửa tỉnh nửa mê, chợt nghe thấy tiếng hét thảm thiết cực kỳ bi thương.
Hạ Tiểu Mãn giật mình tỉnh giấc, đột nhiên ngồi bật dậy khỏi giường. Chân không đi giày, chạy ra phòng ngủ, đứng ở cửa phòng khách lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất