Tòa tiểu viện hai tầng này được tu kiến vài chục năm, đã trải qua mấy mươi năm gió táp mưa sa, có vẻ có chút cũ nát, thậm chí màu tường đã trở nên u tối phai nhạt.
Cũng giống như vẻ bề ngoài của tòa lầu hai tầng, trong lầu cũng có vẻ hơi chút mộc mạc, ở trong đại sảnh có một bộ sô pha bằng gỗ theo kiểu cũ, bàn cũng bằng gỗ, còn có vài chiếc ghế dựa niên đại đã lâu, ngoài ra không còn vật gì khác.
Nguyên bản vách tường màu trắng, không chịu được thời gian ăn mòn, trở nên có chút ảm đạm.
Khác với tranh chữ ở biệt thự các phú hào, trên vách tường đại sảnh là hình chụp của một số người, trong đó dẫn đầu là chủ tịch, tiếp theo còn có thủ tướng cùng đám người Chu nguyên soái.
Bức hình tựa hồ cũng đã lâu, có vẻ có chút cũ nát, nhưng vẫn sáng bóng không nhiễm một hạt bụi.
So sánh với đại sảnh lầu một mà nói, phòng sách lầu hai cũng mộc mạc như vậy, cả phòng sách ngoại trừ vài giá sách đựng đầy sách, chỉ có một tủ sách cùng một chiếc ghế dựa được chế tạo từ đằng mộc, là loại có thể dùng nằm ngửa ra.
Hoàn cảnh bủn xỉn mộc mạc như vậy, ở niên đại mà vật chất giàn giụa như bây giờ, đúng là hiếm thấy, còn nếu để cho người ta biết, lão nhân từng khởi động một mành thiên địa cho Trần gia, lại ở trong một tòa tiểu viện hai tầng cũ nát đến như thế, chỉ sợ sẽ bị chấn kinh rớt cả đôi mắt.
Trên thực tế bất kể là đời sau của Trần gia, hay là đại lão quân khu Yên Kinh đều không chỉ một lần đề nghị tiến hành tu sửa chỗ ở của Trần lão thái gia, thậm chí còn đề nghị hủy đi xây mới, nhưng đều bị Trần lão thái gia cự tuyệt.
Dùng lời của lão thái gia: Tôi là cảnh vệ viên của chủ tịch, tôi không thể ở nơi còn hoàn hảo hơn chỗ ở của chủ tịch, nếu không trong lòng tôi không chịu được, sau này cũng không còn mặt mũi xuống dưới gặp ông ấy!
Nhưng mà...cứ việc tòa tiểu viện hai tầng này là tòa tiểu viện mộc mạc nhất, nhưng cũng là tòa tiểu viện khó bước vào nhất của cả Yên Kinh thậm chí là cả quốc gia.
Ở Trần gia, người có thể bước vào ngôi nhà này, ngoại trừ đương đại gia chủ Trần gia là đại gia gia của Trần Phàm là Trần Kiến Quốc, chỉ có Trần Chiến cùng Trần Phàm.
Trần Chiến có thể bước vào, là bởi vì thỉnh thoảng Trần lão thái gia muốn tìm hắn nói chuyện phiếm, về phần Trần Phàm mặc dù có tư cách này, nhưng hắn cũng chưa từng bước vào một lần nào.
Về phần những người ngoài Trần gia, người có thể bước vào đây có thể đếm được trên đầu ngón tay!
Ánh nắng sáng rỡ xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh trên phòng sách lầu hai chiếu vào, ánh sáng mặt trời chiếu lên những giá sách, có thể rõ ràng nhìn thấy, những quyến sách trên giá phần lớn đều già cỗi, toàn bộ đều được lật xem qua, hơn nữa không chỉ một lần.
Tuy rằng giá sách cũng có chút già cỗi, nhưng lại sáng bóng không nhiễm một hạt bụi.
Bản thân Trần lão thái gia vẫn đang ngồi trên ghế dựa không nhúc nhích.
Trong hoảng hốt hắn thấy được niên đại mà chiến tranh tung hoành tán loạn.
Trong hoảng hốt hắn thấy được ngày tân Trung Quốc thành lập, cả nước cùng vui mừng chúc thắng lợi.
Trong hoảng hốt hắn thấy được vị thủ trưởng mà hắn kính ngưỡng...
Hồi ức.
Đây là một lão nhân đang nhớ lại cuộc đời đã qua của mình.
Cũng là một lão quân nhân đang nhớ lại niên đại mà chiến tranh tung hoành khắp nơi.
Còn có những chiến hữu đã mất đi!
Ngọt bùi cay đắng, hết thảy đều có.
Ánh sáng mặt trời chiếu lên khuôn mặt của hắn, có thể rõ ràng nhìn thấy vẻ mặt hắn đang không ngừng biến hóa, khi thì cười, khi thì tức giận, khi thì hốc mắt nóng lên, khi thì trầm mặc không nói.
Lúc này hắn không còn là một vị quân nhân đầy cõi lòng hi vọng vì bảo vệ quốc gia mà một lòng phấn máu tắm chiến.
Cũng không phải là Trần Diêm Vương đầy khí phách, có đại trí truệ làm cho Trần gia từng bước một quật khởi.
Hắn, chỉ là một lão nhân, một lão nhân gần đất xa trời.
Không hơn!
Ba tháp! Ba tháp!
Bỗng nhiên, hành lang vốn đang im lặng truyền lại tiếng bước chân rất nhỏ.
Sau đó tiếng bước chân dừng lại, cửa phòng bị người nhẹ nhàng gõ vang. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Tiếng vang thình lình cất lên làm Trần lão thái gia từ trong ký ức phục hồi lại tinh thần, đôi mày đã sớm trắng bệch nhất thời nhăn lại, thanh âm khàn khàn mà trầm giọng nói:
- Vào đi!
Dát chi!
Cửa phòng theo tiếng mở ra, cảnh vệ viên xuất hiện ở cửa, diễn cảm khẩn trương tới cực điểm!
Bởi vì hắn biết, vào giờ này, là thời gian hồi ức của lão thủ trưởng, bất luận kẻ nào đều không thể quấy nhiễu!
Nhưng hắn đồng dạng cũng biết, tin tức thanh niên từng được lão thủ trưởng nhắc nhở cả ngày kia nếu không lập tức hồi báo, sẽ gặp hậu quả khó lường.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao khi nãy hắn lại cảm ơn Trần Chiến.
- Nói đi, chuyện gì?
Nhìn thấy vẻ mặt bộ dáng kinh hồn bạt vía của cảnh vệ viên, Trần lão thái gia cũng không phát hỏa, chỉ nhíu mày hỏi, trong giọng nói mơ hồ lưu lộ một tia bất mãn.
Nhận thấy được tia bất mãn kia, cảnh vệ viên chỉ cảm thấy lông tơ cả người dựng đứng, thân hình không dám cử động, vội vàng hồi báo:
- Báo cáo thủ trưởng, Trần Phàm đã trở lại.
- Ai?
Đồng tử Trần lão thái gia đột nhiên phóng lớn, thanh âm thoáng run rẩy.
Cảnh vệ viên liền đáp:
- Là chắt trai mà mỗi ngày ngài đều nhắc tới, Trần Phàm.
- Tiểu Phàm? Tiểu Phàm đã trở lại?
Lại nghe được lời của cảnh vệ viên, Trần lão thái gia chợt ngẩn ra, sau đó ha ha phá lên cười:
- Ha ha, nó ở bên ngoài sao? Mau cho nó vào đây!
Khi nói chuyện, Trần lão thái gia vội vàng đứng dậy, kết quả bởi vì quá mức kích động mà làm thân thể đau xốc hông, đứng dậy không được còn bị ho khan không dứt.
Cảnh vệ viên thấy thế, vội vàng chạy đến phía sau Trần lão thái gia, nhẹ nhàng vuốt sau lưng cho lão thái gia.
- Khái...khái...
Liên tục ho khan vài tiếng, Trần lão thái gia rõ ràng cảm giác được nơi yết hầu truyền đến một cỗ hương vị máu tươi, nhưng hắn cũng không để ý, chỉ lặng lẽ đem cả ngụm máu kia nuốt ngược trở vào trong bụng.
- Lão thủ trưởng, ngài không nên kích động.
Cảnh vệ viên cũng không hay biết việc đó, mà nhanh miệng nói:
- Hắn không ở ngoài cửa.
- Đỡ...đỡ tôi.
Liên tục ho khan một hồi, gương mặt Trần lão thái gia trắng bệch, hơi thở có chút khó khăn, nhưng vẫn giãy dụa cố đứng lên.
Tuy cảnh vệ viên lo lắng, cũng không dám làm trái mệnh lệnh Trần lão thái gia, liền tranh thủ dìu lão thái gia nâng dậy, còn cầm quải trượng đưa tới trong tay lão thái gia.
Ước chừng một phút sau, Trần lão thái gia trong bàn tay dìu đỡ của cảnh vệ viên đi tới cửa tiểu viện, nhìn thấy Trần Chiến, liền vội vàng hỏi:
- Tiểu Chiến, tiểu Phàm ở đâu?
- Ông nội, nó còn đang ngoài cửa quân khu.
Trần Chiến vội vàng đỡ lấy lão thái gia, cung kính đáp.
- Ngoài cửa? Hồ nháo!
Trần lão thái gia vừa nghe, nhất thời phát hỏa:
- Chẳng lẽ mấy tân binh viên ngoài cửa không có mắt ngăn cản nó, không cho nó về nhà? Tiểu Lý từ làm sao mang binh, lại ngay cả người của lão Trần gia ta cũng dám ngăn cản, ta xem tư lệnh viên như hắn nên cách chức!
Bá đạo, bao che khuyết điểm!
Đây là đặc điểm lớn nhất kể từ khi Trần lão thái gia bước vào tuổi già.
Nhìn thấy Trần lão thái gia phát hỏa, vẻ mặt cảnh vệ viên không biết nói gì, hắn thật ra rất rõ ràng, khi lão thủ trưởng thật sự tức giận, chỉ sợ sự tình sẽ không hay.
Mà Trần Chiến lại dở khóc dở cười.
- Ông nội, chuyện này không thể trách bọn họ, dù sao nơi này không phải chỗ bình thường, người không phậng sự không thể đi vào...
Trần Chiến cố gắng giải thích.
- Ba!
Nhưng không đợi Trần Chiến nói hết lời, Trần lão thái gia trực tiếp vỗ cho hắn một cái tát:
- Ngươi là đồ hỗn trướng, cái gì gọi là người không phận sự? Người của lão Trần gia ta là người nhàn rỗi sao?
- Ông nội, cháu không phải có ý tứ đó, cháu là nói, những tân binh ngoài cổng vốn chưa từng gặp qua Phàm nhi nhà chúng ta a, bọn họ chỉ làm việc theo quy củ mà thôi.
Trần Chiến bị một cái tát nhưng cũng không hề bất mãn, mà tiếp tục mỉm cười giải thích.
- Tựa hồ...là như vậy.
Trần lão thái gia như đang suy nghĩ, theo sau lắc lắc đầu:
- Không đúng! Ta quản là cái gì, dám ngăn cản tiểu Phàm nhà ta, chính là muốn gây hấn với lão già khọm này, tiểu Lý tử không cho ta lời giải thích, ta không để yên cho hắn!
- Ông nội, việc này khoan hãy nói.
Trần Chiến cười khổ:
- Á Linh nói muốn cùng cháu đi ra cổng đón Phàm nhi. ông nội ở đây chờ, chúng cháu tiếp Phàm nhi xong sẽ trực tiếp đến đây ngay.
- Hồ nháo!
Trần lão thái gia tức giận đến khuôn mặt trắng bệch:
- Bằng vào cái gì cho hai ngươi làm cha mẹ có thể đi đón mà khi dễ thái gia gia như ta không cho đón?
Trần Chiến không thể phản bác.
- Tiểu Trụ tử, đi, lái xe ra, ta muốn đi đón tiểu Phàm nhà ta.
Trần lão thái gia cũng không tiếp tục lời vô nghĩa với Trần Chiến, trực tiếp truyền đạt mệnh lệnh cho cảnh vệ viên.
Một phút sau, một chiếc Hồng Kỳ kiểu cũ chậm rãi từ trong tiểu viện sâu trong quân khu đại viện khởi động chạy nhanh ra cổng lớn quân khu.
Dọc theo đường đi, phàm là những người nhìn thấy chiếc xe kia, vô luận quân hàm lớn nhỏ đều thẳng mình cúi chào, diễn cảm túc mục, ánh mắt sùng kính.
Đồng thời...còn mang theo một tia nghi hoặc.
Tất cả mọi người thật muốn biết, rốt cục xảy ra chuyện gì đại sự, có thể làm cho chiếc xe nhiều năm chưa từng đụng tới kia lại có thể chạy ra ngoài như thế.
Cùng lúc đó, những người lính gác phụ trách an toàn ngay cửa quân khu đại viện đều đứng ở vị trí kín đáo, cùng nhắn tin tức, an bài người đuổi theo chiếc xe kia, hơn nữa còn đem tin tức này nhắn cho người cầm quyền hiện tại ở quân khu, cũng chính là tiểu Lý tử trong miệng Trần lão thái gia...
Ước chừng mười phút sau, trong sự chờ đợi của Trần Phàm cùng Tô San, chiếc Hồng Kỳ kiểu cũ chậm rãi chạy nhanh hướng về cổng lớn.
Những binh sĩ đứng gác ở cổng nhìn thấy chiếc xe đang chạy đến, thân mình liền đứng thẳng tấp, giống như cây thương, ánh mắt sùng kính tới cực điểm.
Rất nhanh, trong sự nghênh đón của đám binh lính, chiếc xe dừng lại, cảnh vệ viên của Trần lão thái gia lập tức nhảy xuống, mở cửa sau xe.
Cùng lúc đó, Trần Chiến ngồi bên vị trí tài xế cũng theo xuống xe, nhìn Trần Phàm hô:
- Phàm nhi, còn không đưa San San đến đây!
Trần Phàm nhận ra chiếc xe là của Trần lão thái gia, nghe được lời Trần Chiến sắc mặt phức tạp, nhưng không lập tức di chuyển bước chân, mà Tô San đứng một bên khẩn trương nắm cánh tay Trần Phàm.
Theo sau, Tôn Á Linh được Trần Chiến ôm xuống xe, đặt lên xe lăn.
Dưới ánh mặt trời, đôi mắt Tôn Á Linh phiếm hồng, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Trần Phàm.
- Mẹ!
Nhìn thấy người phụ nữ đầy tóc bạc, trong lòng Trần Phàm chấn động, theo bản năng kéo tay Tô San tiến lên.
- Hừ, thằng nhóc, nhìn thấy xe của lão đầu tử hoàn toàn không thèm nhìn, vừa thấy mẹ ngươi xuống xe, ngươi liền tới?
Ngay khi Trần Phàm vừa muốn bước lên, Trần lão thái gia với mái tóc trắng xóa được cảnh vệ viên dìu xuống xe, chống gậy, phụng phịu mắng.
Lời tuy nói như vậy, nhưng trong con ngươi lão nhân lóe lên vẻ kích động không thể che giấu!
Bên tai vang lên lời nói oán giận của lão nhân, trong con ngươi nhìn thấy thân thể gầy yếu của hắn, Trần Phàm giống như bị sử dụng ma pháp, chặt chẽ đứng im tại chỗ.
Trong ký ức của hắn, lão nhân kia vô luận khi nào cũng tinh thần phấn chấn đứng thẳng sống lưng của mình!
Nhung...giờ khắc này, lão nhân lại khom sống lưng xuống, tay phải chống gậy cũng run lên, giống như ngọn nến yếu ớt trong cơn gió, tùy thời đều muốn tắt.
Dưới ánh mặt trời, thân ảnh lão nhân kéo ra thật dài...thật dài.