Khi xe dừng lại, một gã trung niên đeo kính bước nhanh xuống xe, mở cửa. Đường Vĩnh mặc âu phục sẫm màu từ trong xe bước xuống.
- Lăng đội trưởng. Đường Bình đâu? Ngô Quân đâu?
Đường Vĩnh bước xuống xe, nhìn thấy thật nhiều cảnh sát, trong lòng đại định, hai tay chắp sau lưng, bãi ra cái giá lãnh đạo hỏi chuyện, giọng nói có chút nghiêm túc.
- Ở phía sau.
Có lẽ Trần Phàm đã xúc động điều gì đó trong lòng Lăng đội trưởng, giọng nói của hắn cũng không có vẻ cung kính, càng không cảm thấy nhiệt tình.
Ân?
Nhận thấy được điểm này sắc mặt Đường Vĩnh hơi đổi, nhưng cũng không quá mức tính toán, mà tiến lên vài bước nhất thời nhìn thấy Đường Bình như một con chó chết xụi lơ trên mặt đất, chật vật đến cực điểm.
Phía trước. Ngô Quân cũng không tốt hơn bao nhiêu, cả người hắn vô lực ngồi dưới đất, không còn bộ tịch của một cục trưởng, chỉ còn sự sợ hãi!
Chứng kiến một màn quỷ dị này, đồng tử Đường Vĩnh nháy mắt phóng lớn, mở miệng hỏi:
- Đây là có chuyện gì?
- Chú, cứu...cứu cháu!
Lúc này Đường Bình nghe được Đường Vĩnh tới, nguyên bản con ngươi đang ảm đạm không chút ánh sáng chợt hiện lên vẻ sáng rọi kỳ dị, sau đó lết tới trước người Đường Vĩnh, gắt gao ôm chân hắn khóc nói.
- Còn thể thống gì? Cút đứng lên cho ta!
Đường Vĩnh nhướng mày, giận dữ quát một tiếng, sau đó nhìn Ngô Quân:
- Ngô Quân ngươi làm sao vậy? Rốt cục là chuyện gì xảy ra?
Vừa nói chuyện, khóe mắt Đường Vĩnh cũng đang âm thầm đánh giá Trần Phàm cùng Sở Qua, trong lòng đã mơ hồ tuôn ra một trực giác không tốt.
Ngô Quân tựa hồ đã bị sợ tới choáng váng, không trả lời câu hỏi của Đường Vĩnh.
- Thân là chú của Đường Bình, ngươi là vội tới xuất đầu cho Đường Bình phải không?
Ngay khi Đường Vĩnh dần tức giận. Trần Phàm tiến lên một bước, ngoài cười nhưng trong không cười nói.
- Ngươi là?
Đường Vĩnh nheo mắt lại đánh giá Trần Phàm.
Trần Phàm thản nhiên đáp:
- Là người làm bị thương cháu ngươi.
Khóe mắt Đường Vĩnh nhảy lên kịch liệt, sau đó trầm ngâm vài giây, quay đầu lại nhìn Lăng đội trưởng còn chưa rời đi:
- Lăng đội trưởng, nói cho tôi biết rốt cục là chuyện gì xảy ra?
- Đường khu trưởng, hắn làm bị thương cháu của ông, tôi dẫn người đi theo Ngô cục trưởng tới bắt người, kết quả...Ngô cục trưởng nhận được một cuộc điện thoại, sau đó đã biến thành như vậy.
Lăng đội trưởng liếc mắt nhìn Trần Phàm, thành thật trả lời.
- Điện thoại?
Trong lòngĐường Vĩnh đột nhiên căng thẳng:
- Điện thoại của ai?
- Hoàng phó chủ tịch.
Lăng đội trưởng chậm rãi phun ra ba chữ.
- Ai?
Đường Vĩnh trừng to mắt, thanh âm có chút run rẩy.
- Điện thoại của Hoàng phó chủ tịch.
Lăng đội trưởng lại lặp lại.
Lúc này, Đường Vĩnh đã nghe thật rõ ràng, trong lúc nhất thời sắc mặt của hắn thật khó nhìn, trong con ngươi toát ra một tia bất an, theo bản năng hắn liếc mắt nhìn Trần Phàm, giọng nói đột nhiên chuyển biến thành một trăm tám mươi độ:
- Chào anh, tôi là khu trưởng tây khu Đông Hải, tôi nghe nói cháu tôi bị đánh tổn thương, liền đi tới nơi đây, cũng không hề có chút riêng tư, chỉ lấy thân phận công chức xuất hiện, chỉ là vì muốn điều tra rõ ràng chân tướng sự tình.
- Vậy sao?
Nhìn thấy Đường Vĩnh biến đổi sắc mặt thật nhanh. Trần Phàm biết rõ Đường Vĩnh là lão bánh quẩy trong quan trường, đã ý thức được sự tình không thích hợp, cười lạnh nói:
- Đường khu trưởng, tôi chỉ là một công dân bình thường mà thôi, ngài thân là cán bộ cấp chính sở, không đáng nói những lời này với tôi. Những lời này chờ một lát ngài nói với Hoàng Chí Văn đi, về phần hắn có thể nghe lọt tai hay không, tôi cũng không biết.
Nghe Trần Phàm vừa nói như thế, sắc mặt Đường Vĩnh càng thêm khó coi, hắn muốn nói thêm gì nữa, lại nghe được phía sau truyền tới thanh âm lốp xe nghiến lên mặt đường.
Thanh âm vừa cất lên, tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng đưa ánh mắt nhìn về hướng đầu ngõ.
Rất nhanh, một chiếc BMW 730 treo bảng số thị ủy chạy nhanh tới gần, dừng ở địa phương cách đám người không xa.
Hoàng Chí Văn ngồi ngay băng ghế sau, chờ sau khi xe dừng lại, không đợi tài xế mở cửa cho hắn, đã chủ động đẩy cửa bước xuốngđi nhanh tới bên này.
Nhìn thấy người đến là Hoàng Chí Văn, đồng tử của Đường Vĩnh đột nhiên thu nhỏ lại, theo bản năng muốn tiến lên nghênh đón, kết quả một chân bị Đường Bình ôm chặt gắt gao, căn bản không thể di chuyển.
- Cút ngay!
Đường Vĩnh thấp giọng gầm lên.
Đường Bình vẫn ôm chặt hắn gắt gao không buông, cảm giác giống như Đường Vĩnh là cọng cỏ cuối cùng có thể cứu mạng hắn.
Đường Vĩnh tức giận muốn mắng to, nhưng khóe mắt nhìn thấy Hoàng Chí Văn đã chạy tới, không tiếp tục quan tâm tới Đường Bình, lại biểu lộ ra dáng tươi cười rất nhanh, hơi hơi xoay người nhường một bước:
- Hoàng phó chủ tịch.
Không để ý tới, Hoàng Chí Văn hoàn toàn xem thường sự tồn tại của Đường Vĩnh, mà thật nhanh chạy tới trước người Trần Phàm, giống như nô tài nhìn thấy ông chủ, khom người giọng nói thật cung kính:
- Thật có lỗi. Trần thiếu, tôi đã đến chậm, xin Trần thiếu hãy rộng lượng.
- Bá!
Nghe được hai chữ "Trần thiếu" lại thấy hành động giống như nô tài của Hoàng Chí Văn, sắc mặt Đường Vĩnh trong nháy mắt trở nên trắng bệch như tờ giấy!
Có thể hỗn tới chức khu trưởng, chỉ số thông minh của hắn thật không thể nghi ngờ.
Hắn biết rõ có thể làm cho đường đường phó chủ tịch thành phố Đông Hải khúm núm như thế, hơn nữa còn là nhân vật họ Trần, ngoại trừ con cháu Trần gia kinh thành, tuyệt đối sẽ không có người thứ hai!
- Hoàng Chí Văn, ông cũng không cần khách khí đối với tôi như thế, tôi tìm ông chỉ là muốn nói với ông một chút tình huống mà thôi.
Chứng kiến bộ dáng làm ra vẻ hèn mọn của Hoàng Chí Văn, trong lòng Trần Phàm cảm giác không thoải mái, lòng dạ của Hoàng Chí Văn hắn đã sớm lĩnh giáo, theo hắn xem ra, lòng dạ của Hoàng Chí Văn sâu đậm, tuyệt đối là đứng hàng đầu trong những người hắn biết, xa xa không phải loại mặt hàng như Trần Phi có thể so sánh.
Hoàng Chí Văn ngẩng đầu, gương mặt vẫn cung kính như trước:
- Trần thiếu mời nói.
- Hắn là chủ nhiệm ban di dời tây khu, vì ích lợi cá nhân, liên hợp thành viên hắc đạo, dưới tình huống cư dân không đồng ý bồi thường, đã cho người ẩu đả và cưỡng ép phá nhà cư dán, đánh bọn họ trọng thương, sau đó còn cho máy móc phá hủy nhà cửa. Theo Hoàng phó chủ tịch xem ra chuyện này nên xử lý như thế nào?
Trần Phàm nhẹ nhàng hỏi.
Hoàng Chí Văn liền trả lời:
- Tra, tra đến cùng, tuyệt đối cấp cho Trần thiếu một công đạo hài lòng!
Hai tay Đường Bình ôm Đường Vĩnh lập tức buông lỏng, thân mình Đường Vĩnh bắt đầu run run. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Gia đình của cư dân kia là bạn của tôi, hắn ở thời khắc nguy nan gọi điện thoại cầu cứu, sau khi tôi đến bọn hắn mang theo gậy gộc nên song phương phát sinh xung đột, hắn gọi điện thoại báo cảnh sát, hơn nữa hiên ngang lẫm liệt nói cho tôi biết, nói tôi mắt không vương pháp! Còn nói hắn là nhân viên công tác của quốc gia, tôi không có quyền nghi ngờ hành vi của hắn!
Trần Phàm tiếp tục nói:
- Tôi muốn hỏi Hoàng phó chủ tịch một câu, rốt cục là ai trong mắt không vương pháp?
- Hắn.
Hoàng Chí Văn trả lời rất kiên quyết.
Trước mắt Đường Bình tối sầm, trực tiếp hôn mê.
- Bang bang...
Hai chân Đường Vĩnh bắt đầu run lên, hàm răng va vào nhau lộp cộp.
- Ngô cục trưởng mang cảnh sát đến, lại vơ đũa cả nắm muốn lập tức dẫn Đường Bình đi, còn muốn bắt tôi cùng bạn của tôi, nếu không phải tôi đúng lúc gọi điện thoại cho ông, địa điểm chúng ta gặp nhau sẽ là sở tạm giam.
Trần Phàm mở miệng lần nữa.
- Phanh!
Ngô Quân ngã trên mặt đất, đồng dạng cũng hôn mê.
- Trần thiếu xin yên tâm, tôi sẽ đề nghị thị ủy cùng ngành có liên quan hoàn toàn điều tra việc này, cấp Trần thiếu cùng toàn bộ cư dân di dời một sự công đạo!
Hoàng Chí Văn hơi khom người, giọng nói cùng thái độ cung kính.
- Tốt, tôi chờ tin tức của ông, hi vọng không cần chờ quá lâu.
Trần Phàm không nói thêm lời vô ích.
- Đem Đường Bình. Ngô Quân mang đi!
Hoàng Chí Văn trầm ngâm hai giây, giọng nói trầm thấp mở miệng:
- Đường Vĩnh, anh đi theo tôi tới thị ủy đại viện một chuyến.
- Dạ. Hoàng phó chủ tịch.
Đường Vĩnh tuôn mồ hôi lạnh đầm đìa, giữa hai chân lại chảy ra chất lỏng màu vàng, vẻ quan uy lúc trước mới xuống xe không ai bì nổi không còn sót lại chút gì!
Thấy một màn như vậy, ngay cả Lăng đội trưởng bên trong, trong lòng những cảnh sát cũng sáng ngời như gương: ngay cả Đường Vĩnh, tất cả mọi người xong đời!
Không riêng gì đám người Lăng đội trưởng. Sở Qua cũng hiểu được điểm này.
Hắn đã biết câu tuyệt vọng trong miệng Trần Phàm đã nói đại biểu cho điều gì, khi chỗ dựa vững chắc trong lòng đám người Đường Bình biến thành một con chó mà Trần Phàm có thể gọi đến hét đi thì loại đả kích này là trí mạng!
Loại đả kích này, đủ đem phòng tuyến trong lòng người đánh trúng dập nát!
Nhưng Hoàng Chí Văn càng biểu hiện giống như một con chó, thì trong lòng Trần Phàm hắn vẫn là một con sói đói ăn tươi nuốt sống!
Nếu có một ngày như vậy, khi Trần Phàm không còn đủ uy hiếp hắn, hắn sẽ lộ ra răng nanh lạnh lẽo của sói đói!