Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 540: Chẳng biết hươu chết về tay ai (1)

Tranh quyền đã bắt đầu rồi sao?



Trong lòng vừa trào ra đáp án, những đại lão Thanh bang đều thầm hỏi chính mình.



Theo bọn hắn xem ra, trước mặt một đại địch khủng bố như Trần Phàm, bên trong Thanh bang nếu như xuất hiện sự tranh quyền, vậy thật đúng như hai chữ Vương Hồng vừa nói - tai nạn!



Nguyên bản không khí ngưng trọng, bởi vì Vương Hồng mở miệng trở nên càng thêm ngưng trọng, thậm chí có thể dùng từ xơ xác tiêu điều để hình dung.



Nhận thấy được không khí ngưng trọng, năm nay lần đầu tiên tham gia hội nghị của Thanh bang, tâm tình a Thủy mơ hồ có chút mừng thầm.



Bởi vì Trần Phàm đưa cho hắn một phần đại lễ không thể cự tuyệt, bởi vì ở Tam Giác Vàng cảm nhận được lực ảnh hưởng cùng thực lực cường đại của Trần Phàm ở Tam Giác Vàng, giữa Thanh bang cùng Trần Phàm, a Thủy lựa chọn Trần Phàm.



Người nằm vùng.



Đây là thân phận hiện giờ của hắn tại Thanh bang.



Đương nhiên, thân phận này hiện giờ cũng không bị vạch trần.



Đồng dạng căn cứ theo sự an bài của Trần Phàm, quân cờ nằm vùng như hắn hiện tại điều phải làm trước mắt là chờ đợi, chờ đợi thời cơ đến.



Một khi thời cơ chín muồi, viên cờ nằm vùng như a Thủy, viên cờ thứ tư của Trần Phàm, sẽ tiến một bước thúc đẩy thế cục bàn cờ!



Trong lòng a Thủy mừng thầm, mấy đại lão Thanh bang lại đang lo lắng, lo lắng tai nạn sẽ biến thành sự thật.



- Cho nên ở trong mắt của tôi, hội nghị năm nay tổng kết thành tích của năm trước, sắp xếp những an bài của năm tiếp theo, những điều này chỉ là vô nghĩa!



Ngữ khí của Vương Hồng trầm thấp mà mạnh mẽ:



- Như thế nào diệt trừ địch nhân trước mắt mới là chủ đề trọng yếu của buổi hội nghị tối hôm nay!



Nghe được lời nói của Vương Hồng, những đại lão đang âm thầm lo lắng Vương Hồng sẽ mượn cơ hội này làm khó dễ Tiết Hồ đều âm thầm nhẹ nhàng thở ra.



Theo bọn hắn xem ra, câu nói sau cùng của Vương Hồng ít nhất đã chứng minh Vương Hồng vẫn biết nặng nhẹ, biết hiện tại cần đối phó kẻ thù bên ngoài, mà không phải tranh đấu bên trong.



- Tôi đồng ý quan điểm của Vương đại ca.



Vương Hồng vừa nói xong, một vị trưởng lão tên Mạnh Đào luôn luôn đi theo phe phái Vương gia là người thứ nhất mở miệng ủng hộ Vương Hồng.



- Tôi cũng đồng ý!



- Tôi cũng vậy!



- Vương trưởng lão nói rất đúng, hôm nay chúng ta nhất định phải thảo luận ra biện pháp ứng phó với Trần Phàm.



Trong lúc nhất thời, toàn bộ mọi người của phe phái Vương gia đều hiện thân tỏ thái độ, người ủng hộ chiếm cả một phần tư nhân số tham dự hội nghị, trong đó gồm có một gã trưởng lão, người phụ trách Hong Kong cùng Đông Nam Á.



- Tôi cũng đồng ý cách nhìn của Vương huynh, việc khẩn cấp trước mắt chúng ta phải làm chính là làm sao ứng đối trả thù Trần Phàm.



Đợi khi thành viên phe phái Vương gia đã tập thể tỏ thái độ, lão già gương mặt hồng nhuận ngồi bên trái Tiết Hồ cũng tỏ thái độ.



Hắn vừa tỏ thái độ, lập tức hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của mọi người.



Bởi vì hắn là người có quyền thế nhất trong Thanh bang ngoại trừ Tiết Hồ cùng Vương Hồng.



Tào Cảnh Huy.



Nhân vật đầu lĩnh của phe phái Tào gia trong Thanh bang.



Hắn đại biểu phái trung lập trong Thanh bang.



Trong những năm qua, khi Tiết Hồ cùng Vương Hồng triển khai tranh giành cấu xé lẫn nhau. Tào Cảnh Huy đại biểu trung lập phái luôn luôn chưa từng tham dự, đồng thời âm thầm lớn mạnh dần thế lực, nhưng vẫn không được như ý, cơ hồ mỗi lần đều bị Tiết Hồ phá hư.



Tào Cảnh Huy vừa tỏ thái độ, ước chừng thành viên trung lập phái chiếm khoảng một phần năm nhân số, cũng lập tức tỏ thái độ.



Sau khi phe phái Vương gia cùng Tào gia lần lượt tỏ thái độ, các đại lão tuyệt đối trung thành với Tiết Hồ không hẹn mà cùng đưa ánh mắt nhìn về phía Tiết Hồ.



Trên đài chủ tịch, biểu tình của Tiết Hồ vẫn giống như trước đó, cực kỳ âm trầm.



Nhìn thấy ánh mắt mọi người đều nhìn về phía mình, trên đài chủ tịch, Tiết Hồ nở nụ cười.



Đúng vậy, ngay trong thời khắc không khí tràn đầy quỷ dị này, Tiết Hồ nở nụ cười!



Trên gương mặt âm trầm lộ ra một dáng tươi cười khinh thường!



Hoa!



Nụ cười này của Tiết Hồ, vốn làm cho mọi người sửng sốt, sau đó không khí nghiêm túc trong hội trường lần đầu tiên xuất hiện dao động.



Tất cả mọi người trợn tròn mắt, thần tình nghi hoặc nhìn Tiết Hồ, cảm giác giống như đang hỏi Tiết Hồ vì sao có thể cười được trong lúc này.



- Vương lão đệ nói không sai, việc khẩn cấp trước mắt chính là cao thấp trong Thanh bang, chuyện trọng yếu nhất là làm sao ứng đối sự trả thù của Trần Phàm.



Trên đài chủ tịch, Tiết Hồ thu liễm dáng tươi cười, sát khí trong con ngươi hiện ra:




- Chính xác là, làm sao diệt trừ Trần Phàm!



Diệt trừ Trần Phàm?



Nghe được bốn chữ này, lại liên tưởng tới dáng tươi cười khinh thường trước đó của Tiết Hồ, trong lòng mọi người kể a Thủy vừa động: hay là Tiết Hồ có biện pháp đối phó Trần Phàm?



Trong lòng vừa trào ra ý nghĩ này, chân mày a Thủy hơi nhíu lại, mà những đại lão khác lại chờ mong nhìn Tiết Hồ, chờ đợi Tiết Hồ nói tiếp.



- Trần Phàm trợ giúp Hồng Trúc bang làm kế hoạch chiếm đoạt Đông Hải của chúng ta thất bại, còn đuổi chúng ta ra khỏi Đông Hải, cùng lúc đó hắn huyết tẩy phân bộ Hàng Châu, rửa sạch thế lực hắc bạch lưỡng đạo của chúng ta tại Vân Nam, hiện giờ lại cướp đi Chiết Giang, những món nợ máu này, chúng ta tự nhiên phải trả lại cho hắn!



Tiết Hồ thần tình sát khí nói xong, trong giọng nói cũng không nhắc tới chuyện Tiết Cường bị giết chết, nhưng tất cả mọi người có thể nhận thấy được hận ý ngập trời trong giọng nói của hắn:



- Hắn phải chết!



- Chưởng môn, thứ cho tôi mạo muội, chúng ta nên làm sao giết hắn?



Gương mặt Vương Hồng thật phức tạp, cùng lúc hắn cũng chờ mong Tiết Hồ có thể giết chết Trần Phàm, cùng lúc hắn thấy Tiết Hồ tự tin như thế, trong lòng hắn có chút không thoải mái, theo hắn xem ra, với thực lực Trần Phàm thể hiện, nếu Tiết Hồ có thể chém giết được Trần Phàm, vậy ngày sau Vương Hồng muốn cùng Tiết Hồ phân chia cao thấp trong Thanh bang cơ bản không hề có bất cứ hi vọng nào!



Câu hỏi của Vương Hồng đã nói ra tiếng lòng của mọi người.



Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người kể cả a Thủy đều không chuyển mắt, ngừng thở nhìn Tiết Hồ.



- Trần Phàm đích thật đánh bại Yến gia một lần trong chính giới, ở quân đội cũng làm Trần gia mất hết mặt mũi. Nhưng điều này cũng không đại biểu hắn có thể đối kháng được Trần gia cùng Yến gia.



Tiết Hồ gằn từng chữ:



- Ở chuyện của Yến gia, hắn lợi dụng lực ảnh hưởng của giáo đình. Đó là lá bài tẩy của hắn, đã xốc lên rồi cũng liền mất đi hiệu quả, ở Nam Kinh, hắn làm Trần gia mất mặt, tuy rằng đến nay còn chưa truyền ra nguyên nhân, nhưng nói vậy cũng là lá bài tẩy của hắn.



Nói đến đây, Tiết Hồ thoáng dừng lại một chút, tiếp tục nói:



- Không thể phủ nhận, lá bài tẩy của hắn đều rất cường đại, nhưng con bài chưa lật tóm lại đã dùng thì xong thôi. Chờ sau khi hắn dùng hết con bài chưa lật, ngày tận thế của hắn cũng tới!



- Chưởng môn, ông biết được hắn có bao nhiêu con bài chưa lật sao?



Lần này mở miệng cũng là đại biểu trung lập phái Tào Cảnh Huy.



- Yến gia cùng tôi đang thử xem, nói vậy không cần bao lâu có thể buộc hắn giũ ra toàn bộ con bài chưa lật!



Lần này giọng nói của Tiết Hồ có vẻ nhẹ nhàng.



Yến gia?



Hai chữ này vừa ra khỏi miệng hội trường lại xôn xao một mảnh!



- Chưởng môn, hay là ngài đã kéo được Yến gia vào trong Hắc Kim đế quốc của chúng ta?



Lần này mở miệng là một tâm phúc dòng chính của Tiết Hồ.



- Ân.



Trên đài chủ tịch, gương mặt Tiết Hồ không chút thay đổi gật đầu:



- Từ nay về sau, Yến gia trở thành ô dù lớn nhất của Thanh bang chúng ta, đồng dạng Yến gia sẽ cùng chúng ta đối phó Trần Phàm.



- Hô...



Nghe được Tiết Hồ nói như thế, hiện trường tuyệt đại bộ phận mọi người đều nhẹ nhàng thở ra.



Mà trên đài chủ tịch, biểu tình của Vương Hồng vừa có chút phức tạp lại vừa có chút vui mừng.



Tóm lại mà nói nỗi vui mừng dù sao cũng chiếm phần lớn, theo hắn xem ra, Yến gia gia nhập, sẽ làm sự uy hiếp của địch nhân khủng bố như Trần Phàm rơi xuống thật nhiều.



Trong hội trường, duy nhất có điều lo lắng chính là a Thủy.



Làm quân cờ của Trần Phàm, tin tức này đối với hắn mà nói tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt.



Hắn biết rõ, chính mình chung quy có một ngày thân phận sẽ vạch trần, đến lúc đó sẽ ở chung một chiến tuyến với Trần Phàm, một vinh sẽ cùng vinh, một tổn sẽ cùng tổn!



Vừa lo lắng nhưng vẻ mặt của hắn cũng bộc lộ giống như mọi người, có vẻ thập phần hưng phấn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL



Trong con ngươi hiện lên biểu tình như trút được gánh nặng của mọi người, khóe miệng Tiết Hồ nổi lên độ cong băng sương.



Theo hắn xem ra, nếu đem chuyện của Ảnh Tử nói luôn ra ngoài, chỉ sợ sẽ làm mọi người tại hiện trường cùng lâm vào nỗi khiếp sợ!



Nhưng hắn không lựa chọn làm như vậy.



Thứ nhất đây là yêu cầu của Ảnh Tử, Ảnh Tử nói cho hắn biết chuyện đối phó Trần Phàm, ngoại trừ hắn biết, không thể nói cho những người khác, còn nữa, theo hắn xem ra, có chỗ dựa vững chắc như Yến gia cũng đã đủ làm mọi người có thể giải sầu, bại lộ Ảnh Tử là hành vi ngu xuẩn!



Dù sao một khi sự tồn tại của Ảnh Tử bị bại lộ, Trần Phàm sẽ lập ra được biện pháp phòng bị, đến lúc đó muốn đạt tới hiệu quả một kích giết chết so với lên trời còn khó hơn.



Sát thủ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất