Buổi biểu diễn đại nhạc hội của Vương Hạo biến thành buổi biểu diễn của các ngôi sao, lý do thân thể Vương Hạo không khỏe là thật hay giả?
Tiểu thiên vương có nhân khí thật cao tại Hong Kong ngay trong buổi biểu diễn đại nhạc hội đầu tiên tại Đông Hải vì thất bại mà chấm dứt, nhân khí thiên vương cứ như vậy mà mất đi sao?
Sáng sớm khi ánh nắng đầu tiên chiếu xuống từng phố lớn ngõ nhỏ tại Đông Hải làm thức tỉnh tòa thành thị phồn hoa này, tin tức buổi biểu diễn đại nhạc hội của Vương Hạo biến thành buổi biểu diễn của các ngôi sao liền truyền khắp internet ồn ào huyên náo, mà sau buổi diễn của các ngôi sao kết thúc vào đêm qua, các nhà truyền thông giải trí cũng liền tiến hành đưa tin, một ít báo chí, tạp chí giải trí cũng biến chuyện này trở thành tiêu đề ngay trang bìa mặt báo.
Đối với việc này, vô luận là bản thân Vương Hạo hay người đại diện của Vương Hạo đều không hề có lời giải thích.
Thân là người trong cuộc nhưng Vương Hạo lại không có cơ hội giải thích, mà người đại diện của hắn cùng công ty mà hắn hợp tác lại không dám giải thích.
Thậm chí vô luận là người đại diện của Vương Hạo hay công ty nơi hắn làm việc đều không hề mời luật sư cho Vương Hạo, thứ nhất chuyện này tác dụng không lớn, lại thêm Vương Hạo là bị bộ môn cảnh sát triệu tập, phải làm hết nghĩa vụ công dân hợp tác điều tra, cho dù có thỉnh luật sư đến cũng chỉ vô dụng, mà quan trọng nhất là có một vài vòng luẩn quẩn đang lưu truyền chuyện Vương Hạo đắc tội Trần Phàm.
Trần Phàm.
Hai chữ này đủ làm cho người đại diện của Vương Hạo bị dọa đến phá tan lòng can đảm, còn làm cho ông chủ công ty giải trí tại Hong Kong cũng kinh hồn táng đảm.
Bởi vì bọn hắn sợ chuốc lấy tai họa, bọn hắn có thể làm chỉ là trầm mặc không lên tiếng.
Khi ánh trời chiều đã hoàn toàn hạ xuống đường chân trời, bầu trời đã tối, thời gian đã là bảy giờ hai mươi phút.
Đã qua hai mươi bốn giờ kể từ lúc Vương Hạo bị cảnh sát mang đi.
- Vương tiên sinh, đa tạ anh đã phối hợp với công tác điều tra của cảnh sát chúng tôi.
Bạch cục trưởng mỉm cười đưa Vương Hạo rời khỏi cục cảnh sát.
Vương Hạo tức giận Bạch cục trưởng, mặt cười nhưng lòng không cười nói:
- Không nên nhìn lúc này Trần Phàm nhảy rất vui, không cần qua bao lâu, hắn sẽ rơi xuống phân thân nát cốt, đến lúc đó chuyện này tôi không để yên cho ông đâu!
- Vương tiên sinh, trong văn kiện hồ sơ đã hoàn toàn điều tra rõ ràng, trước khi cảnh sát bắt được tội phạm, chuyện này quả thật không để yên. Căn cứ theo pháp luật, chúng tôi có quyền lực tiếp tục triệu tập anh đến hợp tác điều tra, mời anh làm tốt chuẩn bị tùy lúc phối hợp với công tác của chúng tôi.
Bạch cục trưởng cười nhạt đáp lại, nhưng trong lòng đang âm thầm cười lạnh: Chỉ bằng vào vài lời nói ba xạo của ngươi thì ta sẽ tin Trần gia thanh niên bị đẩy ngã sao? Nói đùa gì vậy!
Bên tai vang lên lời nói có vẻ nghiêm túc của Bạch cục trưởng, giống như khinh thường lại giống như trả thù, Vương Hạo tức giận đến sắc mặt trắng bệch, miệng mấp máy định nói gì đó cuối cùng cũng nhịn được, toàn bộ phẫn nộ chỉ hóa thành tiếng hừ lạnh.
Sau tiếng hừ lạnh, Vương Hạo phẩy tay bỏ đi.
Bạch cục trưởng đứng nguyên tại chỗ, thần sắc chợt lạnh lẽo.
Bên ngoài cục cảnh sát, người đại diện của Vương Hạo sớm chờ đợi đã lâu, nhìn thấy Vương Hạo đi ra cửa, vội vàng tiến lên nghênh đón, cũng không nịnh nọt giống như ngày xưa mà thần sắc thật phức tạp hỏi:
- Vương thiếu, rốt cục là chuyện gì vậy?
- Mẹ nó, bọn hắn đang điều tra chuyện sòng bạc ngầm tại Hong Kong, mà tôi từng đi qua sòng bạc ngầm đó, cho nên muốn từ trên người tôi tìm hiểu về nội tình của sòng bạc!
Vương Hạo tức giận đến sắc mặt xanh mét, càng nói càng buồn bực, cuối cùng liếc mắt nhìn người đại diện mắng:
- Ông là vương bát đản, lão tử bị nhốt vào cục cảnh sát, sao ông không tìm người giúp bảo lãnh lão tử đi ra?
- Vương...Vương thiếu, không phải tôi không muốn, mà là công ty không chịu ra mặt...
Vẻ mặt người đại diện của Vương Hạo khổ sở:
- Mặt khác, tôi cũng có gọi điện thoại cho những người bạn của ngài tại Đông Hải nhưng bọn hắn lại giống như trốn tránh ôn thần đều tránh mặt ngài...
- Đám vương bát đản!
Vương Hạo tức giận nghiến Tăng, nhưng trong lòng hắn thật hiểu rõ ràng, chuyện mình chọc tới Trần Phàm đã truyền ra ngoài, những người đó không dám hỗ trợ cũng là hợp tình lý.
- Tình huống hiện tại ra sao?
Ngồi vào trong xe, sắc mặt Vương Hạo âm trầm hỏi.
Người đại diện của Vương Hạo không dám lãnh đạm vội vàng nói:
- Tối hôm qua sau khi ngài bị mang đi, người phụ trách cục văn hóa cùng cục điện ảnh Đông Hải đã cho những nghệ sĩ vốn đến để cổ động ngài lên sân khấu thay thế biểu diễn, sau đó còn có thêm hai mươi mấy vị nghệ sĩ đến tham gia...
- Mẹ nó!
Vương Hạo nghe được nổi trận lôi đình, theo hắn xem ra, toàn bộ chuẩn bị của mình trôi theo dòng nước không nói, còn vì người khác biến thành giá y.
- Vương...Vương thiếu...
Người đại diện của Vương Hạo định nói lại ngừng.
Sắc mặt Vương Hạo âm sâm nói:
- Có chuyện gì nói mau, có rắm mau thả!
- Theo...tin tức đường nhỏ nói, người kia vận dụng một ít quan hệ, sẽ tiến hành hoàn toàn phong sát đối với ngài...
Người đại diện Vương Hạo càng nói càng nhỏ giọng, cuối cùng nhỏ tới mức chính hắn cũng hoài nghi không biết Vương Hạo có nghe được hay không.
Phong sát?
Nghe được hai chữ này, biểu tình của Vương Hạo không khỏi ngẩn ngơ.
Đối với nghệ sĩ mà nói, hai chữ phong sát căn bản chính là ác mộng!
Vương Hạo nằm mơ cũng thật không ngờ hai chữ phong sát này có một ngày lại buông xuống trên người của hắn.
Dù sao hắn là con trai của Vương Hồng, anh của hắn là một trong những đại lão của hắc đạo Hong Kong, quyền thế to lớn tại Đông Nam Á...
- Trần Phàm, đồ tạp chủng đáng chém ngàn đao!
Vương Hạo giết chặt nắm tay:
- Ngày mày bị tai ương, đó là ngày tao chơi Trương Thiên Thiên, chúng ta cứ từ từ mà xem!
Trần Phàm sẽ gặp tai ương sao?
Ít nhất hiện tại không ai biết được.
Ngay khi Vương Hạo rời khỏi cục cảnh sát, Trần Phàm tự mình lái chiếc Bentley, đi tới đại viện thành ủy Đông Hải, thuận lợi đi thông qua trạm gác kiểm tra bên ngoài cửa lớn.
Là nhân vật từng đứng trên đỉnh kim tự tháp quyền lực, Ngụy lão xuất thân từ Đông Hải, hắn dùng Đông Hải làm ván cầu, nhảy vào đế đô, nhảy vào trung tâm quyền lực cuối cùng nhất phi trùng thiên.
Từ ngày Ngụy lão bắt đầu rời khỏi quan trường Đông Hải, qua nhiều năm, nhưng bên trong đại viện thành ủy ở tận cùng bên trong họ vẫn xây cho hắn một tòa lầu hai tầng, chưa từng bị ai động tới.
Thậm chí ngay đầu thế kỷ đại viện thành ủy từng tiến hành xây dựng lại, nhưng tòa lầu kia cũng không ai dám động vào.
Khi đó Ngụy lão đã trải qua thời gian huy hoàng, cũng đã lui về tuyến hai, nhưng không người nào dám bỏ qua năng lực của hắn.
Thậm chí, mặc dù cho tới hôm nay cũng không ai dám bỏ qua quyền uy của hắn!
Bởi vì hắn không chỉ một bước lên trời, chen vào đỉnh kim tự tháp quyền lực, hơn nữa còn là linh hồn của phe phái Ngụy gia.
Phe phái Ngụy gia.
Một gia tộc nhanh chóng quật khởi vào thập niên 90, có thể đạt được quyền lực tương đương với Trần gia thời đó.
Hiện giờ đã qua mười năm, phe phái Ngụy gia tuy rằng bởi vì Ngụy lão lui về tuyến hai nên có điều trượt xuống, nhưng vẫn là một trong những người chủ đạo của trung tâm quyền lực cả nước.
Vào lúc bảy giờ hai mươi lăm phút, Trần Phàm lái chiếc Bentley đi vào trước tòa lầu hai tầng, chiếc Audi cùng Cayenne phía sau đều dừng ở cửa đại viện.
Khác với những thanh niên thường đi bái phỏng lãnh đạo cùng trưởng bối, Trần Phàm cũng không mang theo lễ vật, hai tay trống rỗng.
Ngay cửa tòa lầu hai tầng, Trương bí thư nhìn thấy Trần Phàm đi hai tay không bước xuống xe, sắc mặt chợt quỷ dị.
Thân là bí thư riêng của Ngụy lão, Trương bí thư từ lúc Ngụy lão lui xuống tuyến hai cũng đã luôn luôn phụ trách chuyện ẩm thực hàng ngày của Ngụy lão.
Trong một ít năm qua, hắn cũng từng gặp qua rất nhiều con cháu hồng sắc gia tộc bởi vì nguyên nhân của gia tộc hoặc là nguyên nhân của bản thân, đều đi tới bái phỏng Ngụy lão.
Những người tuổi trẻ kia đều không hề ngoại lệ, ai cũng mang theo lễ vật đến.
Những người tuổi trẻ kia đều không hề ngoại lệ đến trước nửa giờ thậm chí là một giờ.
Người giống như Trần Phàm đã không mang theo lễ vật còn tranh thủ tới đúng ngay thời gian ước hẹn, là lần đầu tiên.
Thậm chí ở trong trí nhớ của Trương bí thư, cho dù những đại nhân vật hiện tại đang đứng trên đỉnh quyền lực kim tự tháp, đi tới Đông Hải khi tới bái phỏng Ngụy lão cũng không hề canh đúng giờ mới tới.
- Chào anh, tiểu Trần, tôi là bí thư của Ngụy lão thủ trưởng, tôi họ Trương...
Trong lòng tuy rằng cảm thấy được Trần Phàm thật đủ quyết đoán, đảm lượng thật khá lớn, nhưng đối với những sự tích về Trần Phàm hắn hiểu rõ như lòng bàn tay cũng không hề cảm thấy có chút chấn kinh nào.
Theo hắn xem ra, người trẻ tuổi này ngay cả Yến gia đang rực rỡ như mặt trời ban trưa mà còn dám đạp lên mặt, lá gan còn không đủ lớn sao?
Nhìn dáng người hào hoa phong nhã khí độ bất phàm của Trương bí thư, nhận thấy được vẻ thân mật của hắn, Trần Phàm mỉm cười hai tay nắm lấy tay phải Trương bí thư nói:
- Thật có lỗi, làm Trương thúc đợi lâu...
Hành động của Trần Phàm làm Trương bí thư có chút động dung, bởi vì hắn biết người thanh niên trước mắt hoàn toàn không cần khách khí đối với hắn như thế.
Hơn nữa càng làm cho hắn cảm thấy kỳ quái chính là Trần Phàm khi làm ra hành động này cũng không hề có chút cảm giác làm ra vẻ, mà là cho người ta một loại cảm giác thật tự nhiên. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nếu không phải từng biết đến những hành vi của Trần Phàm, Trương bí thư thậm chí không thể tin được người thanh niên này lấy tư thế cuồng vọng danh chấn Trung Hoa!
Sau thoáng lễ tiết ngắn ngủi, Trương bí thư cũng không tiếp tục lôi kéo dây dưa mà mang theo Trần Phàm đi vào tòa lầu hai tầng trước mặt.
Trong phòng ăn, Ngụy lão ngồi ở bàn cơm chờ đợi đã lâu, nhìn thấy Trần Phàm đi vào làm ra vẻ tức giận cười nói:
- Tiểu tử, xem ra mặt mũi Ngụy lão đầu này còn chưa đủ lớn nha, mời cậu ăn cơm mà cậu còn canh đúng giờ mới tới.
- Thật có lỗi, Ngụy lão, trên đường bị kẹt xe.
Trần Phàm dở khóc dở cười.
- Ít nói nhảm cho ta đi, ta nghe nói cách đây không lâu cậu đua xe tại Anh quốc thắng tên Xa Vương gì đó, kẹt xe có thể làm khó được cậu sao?
Ngụy lão không thuận theo không buông tha.
Trần Phàm cười khổ:
- Ngụy lão, nếu cháu đua xe bị cảnh sát giao thông mang về bót, chẳng phải đã bỏ qua cơ hội ăn cơm cùng chơi cờ với ngài sao? Phải biết rằng cơ hội này người khác cầu còn không được đâu, cháu tự nhiên phải quý trọng rồi.
- A, không nhìn ra a, tiểu tử cậu cũng biết nịnh nọt...Ngụy lão sang sảng cười khoát tay nói:
- Thôi, ngồi xuống ăn cơm đi, đồ ăn không nhiều lắm, là do Trương bí thư tự mình chọn đấy.
Nghe được Ngụy lão nói như thế Trần Phàm cũng không khách khí mà thản nhiên ngồi xuống.
Có thể nói là bữa tiệc hoặc cũng có thể nói là bữa cơm chiều đơn giản.
Trong bữa cơm, Ngụy lão cũng ăn không nhiều, chỉ lướt qua các món, hơn nữa trong biểu tình chấn kinh của Trương bí thư, ông gọi Trương bí thư lấy ra bình Mao Đài lâu năm uống rượu cùng Trần Phàm.
Trong quá trình ăn uống, Ngụy lão cũng không bàn chuyện quốc gia đại sự với Trần Phàm, chỉ là tùy ý nói chuyện phiếm.
Nhưng...
Trong suốt thời gian này, Ngụy lão âm thầm quan sát dáng ngồi cùng thói quen ăn uống của Trần Phàm.
Sau buổi cơm chiều kết thúc, do Ngụy lão đề nghị, Trần Phàm cùng Ngụy lão đi vào phòng sách dựa theo ước hẹn bồi Ngụy lão đánh cờ.
Trần Phàm vô luận là cờ vây hay cờ vua kỹ thuật cũng chỉ bình thường, mà tài đánh cờ của Ngụy lão đủ dùng từ tinh anh để hình dung, vì thế kết quả không cần nói cũng biết Trần Phàm bị thua vô cùng thê thảm.
Ván cờ chấm dứt. Trần Phàm đứng dậy cáo từ, Ngụy lão cũng không giữ lại mà cho Trương bí thư tiễn Trần Phàm ra cửa.
Đứng bên cửa sổ đưa mắt nhìn chiếc Bentley của Trần Phàm biến mất trong đêm tối, Ngụy lão đang khoanh tay đứng nhìn theo chợt gỡ xuống kính lão, cười khổ nói:
- Trần lão a Trần lão, tục ngữ nói, gừng càng già càng cay, lời này tuyệt không giả a.
- Ngài khổ tâm xây dựng Trần gia, xem cả thiên hạ là bàn cờ, bày ra ván cờ di thiên này, làm cho một quân pháo chỉ trông vào dựa thế mà làm quân sát thủ, nói thật ngay từ đầu tôi cũng vì cách làm của ngài mà tuôn mồ hôi lạnh nha...
- Hiện giờ xem ra, vẫn là tài chơi cờ của ngài thực sự cao minh. Quân pháo kia đã vượt ngoài sự đoán trước của mọi người, biến thành xe, hơn nữa thế không thể đỡ, rất có xu thế sẽ đồ long.
Nói xong trong con ngươi Ngụy lão biểu lộ ra vẻ kính sợ thật sâu:
- Đời sau của Trần gia có được cậu thanh niên này nối nghiệp cần gì sợ bị vẫn lạc kia chứ?