Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 94: Có thù tất báo


Đối với việc Điền Thảo đột nhiên đến tìm mình, trong lòng Trần Phàm nhiều ít có chút tò mò, tò mò cô bé kiên cường này tìm mình có việc gì, nhưng Điền Thảo cũng không nói rõ trong tin nhắn. Trần Phàm tự nhiên cũng không tiện hỏi.





Lúc này nhìn thấy Điền Thảo trong một thân ăn mặc mộc mạc ngồi bên cạnh ba người Ngu Huyền, sắc mặt nàng thật phức tạp đang nhìn hắn, không khỏi âm thầm cười khổ một tiếng, hắn hiểu được, biểu diễn khi nãy của mình hơn phân nửa đã bị Điền Thảo nhìn thấy.





Ân?





Ngay lúc trong đầu Trần Phàm hiện lên ý nghĩ này, rồi đột nhiên phát hiện có hai ánh mắt đang nhìn vào mình.





Trong đó một ánh mắt lại mang đến cho Trần Phàm một cỗ khí tức nguy hiềm như có như không.





Phát hiện này làm cho toàn thân Trần Phàm đột nhiên buộc chặt, ánh mắt như đao quét về phía ánh mắt mang theo cỗ khí tức nguy hiểm.





Ngay sau đó, Trần Phàm rõ ràng thấy được một gã nam nhân gương mặt bình thường nhưng sắc mặt thật lạnh lùng.





Dưới ánh đèn. ánh mắt của nam nhân kia vô cùng bình tĩnh, ánh mắt của hắn không lạnh cũng không nóng, thật bình thán, giống như mặt hồ không gợn sóng, tựa hồ hết thày trên thế gian cũng không bị hắn để vào trong mắt.





Đó là một loại coi thường sâu tận xương tủy.





Nhận thấy được ánh mắt Trần Phàm, nam nhân kia không có bất kỳ tỏ vẻ, chi chậm rãi chuyên dời ánh mất, cùng lúc đó Trần Phàm thấy được Sở Qua đang ở trước người thanh niên kia chừng ba thước.





So sánh với ánh mắt toát ra vẻ coi thường của thanh niên kia khi nhìn Trần Phàm, ánh mất Sở Qua cực nóng hơn, vẻ mặt của hắn cực kỳ kích động, thế cho nên thân thể không bị khống chế run rẩy lên.





Nhưng khi hắn nhìn thấy ánh mắt Trần Phàm nhìn tới hắn thì giống như chuột thấy mèo, trong ánh mắt toát ra hương vị như chột dạ, nhưng hắn lại nghĩ tới điều gì, cắn chật răng, cũng không trốn tránh, ngược lại đi thẳng tới chỗ Trần Phàm.





Xa xa, ánh mắt Điền Thảo luôn luôn dừng lại trên người Trần Phàm, khi thấy Sở Qua mang theo một thanh niên đi tới chỗ Trần Phàm thì không khói kinh ngạc há to miệng.





Hiển nhiên...Điền Thảo cũng không hề phát hiện sự tồn tại của Sở Qua.





Mà với chỉ số thông minh của nàng, tự nhiên không khó đoán được Sở Qua theo dõi nàng mới đến được nơi đây.





Nhìn Sở Qua đang đi về phía mình, Trần Phàm dừng bước, chân mày hơi nhíu lại, trong lòng cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.





- Chào ngài.





Đối mặt Trần Phàm. Sở Qua tựa hồ đang nhớ lại sự kiện đua xe, trong lòng vẫn không bớt sợ hãi, lúc nói chuyện, tuy rằng đã kiệt lực duy trì dáng tươi cười ân cần, nhưng nụ cười kia quà thật so với khóc còn khó coi hơn.





Khóe mắt chứng kiến biểu tình biến hóa của Điền Thảo, Trần Phàm lập tức hiểu được đã xảy ra chuyện gì, thấy Sở Qua chủ động đi tới, cũng không trà lời câu chào của hắn, chi híp mắt lại nhìn hắn.





Ánh mắt sắc bén của Trần Phàm làm cho Sở Qua thật không thoải mái, toàn thân không tự chủ được thấy lạnh cả người, liền phàng phất giống như có con độc xà đang bò sát trên người hắn, lông tơ toàn thân đều dựng lên.





- Đại...đại ca.





Dù trong lòng sợ muốn chết, nhưng Sở Qua nhớ tới mục đích mình muốn tới, lại lấy hết dũng khí, ân cần cười nói:





- Ngài đừng nóng giận, tôi theo dõi Điền Thảo tới đây cũng không có địch ý, chỉ là muốn gặp mặt ngài.





Làm như nghe ra Sở Qua cũng không hề nói dối, Trần Phàm thoáng giãn đôi mày, trầm giọng nói:





- Cậu tìm tôi làm gì?





- Tôi...





Sở Qua vốn chợt nghẹn lời, theo sau cắn chặt răng, vẻ mặt đầy biểu tình thấy chết không sờn:





- Tôi nghĩ bái ông làm thầy.





Bái sư?





Ngạc nhiên nghe được hai chữ này, đồng tử Trần Phàm đột nhiên phóng lớn.





Hiển nhiên, hắn căn bàn cũng không có nghĩ đến, Sở Qua hao hết tâm tư theo dõi Điền Thảo đến nơi đây, lại là vì muốn tìm mình để bái sư.





Mắt thấy Trần Phàm không cự tuyệt, tâm tình khẩn trương của Sở Qua thà lỏng hơn rất nhiều, lấy ra một hộp thuốc lá đặc hữu của quân đội, sau đó đưa Trần Phàm, cười nói:







- Ngô, à. đại ca, trước tiên anh hút điếu thuốc, nghe tôi từ từ giải thích.





Phía sau Sở Qua, tên nam nhân gương mặt bình thường chứng kiến Sở Qua ở trước mặt Trần Phàm biểu hiện vâng vâng dạ dạ, không khỏi hơi cau mày.





Trong ký ức của hắn, Sở Qua chưa từng sợ hãi bất cứ kẻ nào như vậy.





Mặc dù đối mặt với Xà Mỹ Nữ Hoàng Phủ Hồng Trúc có thể làm trái tim lão đại I hắc đạo vùng phía nam đập nhanh, cũng không giống như bây giờ.





Ngược lại, cho tới nay, Sở Qua đều lộ ra hình tượng ngạo cuồng không biết kiềm chế, mười phần khí thế công tử ăn chơi.





Nhìn vẻ mặt diễn cảm vâng vâng dạ dạ của Sở Qua, Trần Phàm nghĩ nghĩ, trầm giọng nói:





- Chuyện bái sư, tôi không có hứng thú. Mặt khác, đừng để cho tôi phát hiện cậu lại đi theo dõi Điền Thảo.





- Ách...





Tựa hồ Trần Phàm cự tuyệt đã nằm trong sự dự liệu của Sở Qua, Sở Qua cũng không lộ ra biểu tình uể oải, mà thật cẩn thận thu lại gói thuốc lá, hỏi:





- Vậy, đại ca, anh có thể suy nghĩ thêm một chút không?





Lần này, Trần Phàm cũng không tiếp tục để ý tới Sở Qua, trực tiếp đi về phía trước.





Đối với việc này, Sở Qua thoáng do dự một chút, sau đó bõ thuốc lá vào túi, lại làm mặt dày lặng lẽ đi theo.





- Trần Phàm, vị phía sau cậu chính là?





Chờ khi Trần Phàm đi tới trước mặt ba người Ngu Huyền, Tiêu Phong tò mò hói.





- Bi nhân họ Sở, tên Qua, là em họ của đại ca Trần Phàm, ân, biểu đệ.





Không đợi Trần Phàm trả lời, vẻ mặt Sở Qua ân cần tươi cười, đồng thời lấy ra thuốc lá, mời ba người Tiêu Phong:





- Chư vị ca ca hút thuốc, hút thuốc.





Ngạc nhiên nhìn thấy Sở Qua từng ở trong trường học không ai bì nổi, lúc này biểu hiện giống như đứa trẻ ngoan trong trường mẫu giáo, Điền Thảo nháy đôi mắt to, suy tư một phen, lập tức hiểu được nguyên do bên trong, khóe miệng lộ ra tia tươi cười không dễ dàng phát giác.





Theo nàng xem, có thể làm cho Sở Qua vốn không sợ trời không sợ đất biến thành như vậy, tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng.





- Kháo, Trần Phàm, cậu chơi trò gì vậy, mới vừa xuất hiện một cô em gái, lại xuất hiện một đứa em họ?





Tiêu Phong trời sinh tính tiêu sái, thích kết giao bạn bè, vừa nghe Sở Qua tự giới thiệu là em họ của Trần Phàm, cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức nhận lấy điếu thuốc.





Mà Ngu Huyền cùng Chu Văn lại lắc đầu, tỏ vẻ chính mình không hút thuốc lá.





Làm xong tất cả chuyện này, Sở Qua gượng cười lui về phía sau Trần Phàm, thật cân thận liếc mắt nhìn Trần Phàm, phát hiện Trần Phàm tựa hồ cũng không tỏ vẻ tức giận, nhất thời lòng can đàm lớn hơn rất nhiều, cười hướng Điền Thảo chào hói:





- Tiểu Thảo muội muội, thật là tấu xảo, không nghĩ tới cô cũng là tới tìm đại ca.





Nghe được Sở Qua chào hỏi với mình. Điền Thảo ngạc nhiên, bản năng liếc mắt nhìn Trần Phàm, cũng không nói gì.





Đối với Sở Qua. Trần Phàm cũng không phải thập phần phiền chân, cũng sẽ không vô duyên vô cớ đồng ý cho Sở Qua bái sư.





Hắn không đuổi Sở Qua, hoàn toàn là vì đang ở Ngay trước mặt mấy người Tiêu Phong, không tiện vạch trần lời nói dối của Sở Qua, nếu không lấy tính cách bát quái của Tiêu Phong cùng Chu Văn, nhất định sẽ truy hỏi đến cùng, đến lúc đó phải giải thích thật sự vô cùng phiền phức.





- Đúng rồi, Trần Phàm, nữ thần nói, đêm nay nàng cũng muốn tham gia buổi tiệc chúc mừng của chúng ta, nói sẽ ở cửa trường học chờ chúng ta, tôi thấy thời gian không còn sớm, bây giờ chúng ta khởi hành đi?





Tiêu Phong đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, nét mặt hưng phấn, tựa hồ theo hắn xem ra. Dai Fu tham gia buổi tiệc chúc mừng tối nay, hoàn toàn là vì cho hắn mặt mũi.





Cô gái điên cũng muốn đi?





Nghe được lời nói của Tiêu Phong, vẻ mặt Trần Phàm có vẻ quái dị, theo sau nghĩ nghĩ, nói:






- Các cậu đi trước một bước, tôi cùng em...em gái tôi nói hai câu, sau đó đuổi tới.





- Chư vị ca ca, chúng ta đi trước.





Trái tim Sở Qua vốn đang treo trên cổ họng, lúc này nghe ra Trần Phàm không có ý tứ muốn đuổi hắn đi, lập tức mừng rỡ như điên:





- Các anh nếu muốn có tiệc chúc mừng, tôi đưa các anh tới BBS bar, nơi đó hoàn cảnh không tệ, tiêu chuẩn cải trắng nhất lưu.





Khi nói chuyện, Sở Qua trực tiếp kéo bà vai Tiêu Phong, một bộ "ta với ngươi rất quen thuộc".





Đối với vị "em họ" đột nhiên toát ra của Trần Phàm, Tiêu Phong cũng Tương đối thích, chi cảm thấy tính cách hai người hợp nhau, có tiếng nói chung, vì thế vẫn chưa nói gì.





Mắt thấy Sở Qua mang theo mấy người Tiêu Phong rời đi trước, Điền Thảo bình tĩnh nhìn Trần Phàm, nói:





- Đoạn vũ của anh nhảy thật tốt.





- Chỉ là nhảy loạn, căn bản không tính là vũ.





Trần Phàm hơi có chút xấu hổ qua quýt một phen, theo sau hỏi:





- Đúng rồi, cô đột nhiên tìm tôi, có chuyện gì không?





- Tôi muốn giúp mẹ tôi xin nghi ba ngày.





Điền Thảo nhìn chằm chằm Trần Phàm.





Xin phép?





Câu nói của Điền Thảo làm Trần Phàm không khỏi ngẩn ra.





Theo sau, trong đầu hiện lên từng ly từng tỷ về cô bé này, không khỏi nỡ nụ cười.





Thật là một nhi đồng thông minh a.





Trong lòng Trần Phàm thầm khen một tiếng, gật đầu nói:





- Chuyện này không thành vấn đề, dù sao quốc khánh chúng tôi cũng sẽ đi ra ngoài, nếu hai người có chỗ đi thì tốt lắm. Nếu có rành rỗi, hai người ờ lại nhà trọ đi.





Có lẽ thật không ngờ Trần Phàm lại đáp ứng nhanh nhẹn như thế, trong lòng Điền Thảo không khói chấn động, theo sau cảm kích nhìn Trần Phàm:





- Cảm ơn anh.





- Không cần khách khí.





Trần Phàm lắc lắc đầu, lại hỏi:





- Đúng rồi, nếu như tôi không đoán sai, dì Điền còn chưa biết chuyện này đi?





- Ân.





Điền Thảo nhẹ gật đầu, gương mặt hơi có chút xấu hổ, nàng thật vất vả chạy tới nơi này tìm Trần Phàm, hơn nữa cũng không có nói cho mẹ của mình, chính là vì sợ mẹ sẽ cự tuyệt.





- Sau này nếu gặp phải loại chuyện này, không cần đặc biệt chạy tới đây tìm tôi, chỉ cần nhắn tin là được rồi.





Thấy Điền Thảo gật đầu. Trần Phàm cười nói:





- Mặt khác, tôi đáp ứng cùng bạn bè đi ra chơi, chỉ sợ không cách quay về nhà, cô xem nếu như cô muốn tìm dì Điền, tôi sẽ đưa cô về nhà trước, sau đó lại đi tìm bọn họ. Nếu không, cô cùng đi với tôi. đến lúc đó tôi và cô cùng nhau quay về?





Tựa hồ thật không ngờ Trần Phàm sẽ chủ động mời, Điền Thảo trong lúc nhất thời ngây ngẩn cà người. đôi mày không khói hơi nhướng lên, không lập tức trà lời.





Cho tới nay, Điền Thảo cũng không phải là một người thích do dự, điều này theo phương thức giãi bài thi của nàng là có thể nhìn ra.






Trong đầu hiện ra hai lần trước sau gặp Trần Phàm, trong lòng Điền Thảo đột nhiên có cỗ xúc động cổ quái, xúc động rất nhiều, theo bàn năng gật gật đầu:





- Tôi đi cùng các anh.





Ân?





Nghe được Điền Thảo đáp ứng, Trần Phàm lập tức ngẩn ra, hiển nhiên hắn căn bàn không nghĩ tới Điền Thảo sẽ đáp ứng.





Trong ký ức của hắn, cô bé trước mắt thuộc dạng nhi đồng không biết lăng phí từng giây từng phút của thời gian, nàng sẽ lợi dụng toàn bộ thời gian ngoài giờ đê đọc sách, hơn nữa đều là đọc tác phẩm nổi tiếng về kinh tế.





Mặc dù cũng hiếu kỳ vì sao Điền Thảo lại đáp ứng, nhưng Trần Phàm cũng không hỏi nhiều, mà trực tiếp mang theo Điền Thảo rời đi.





Cùng lúc đó, Triệu Hoành đêm nay gặp phải đà kích trí mạng đang ngồi trong xe thế thao của mình, rít mạnh hai điếu thuốc lá, lấy điện thoại gọi cho Lý Dĩnh.





Điện thoại rất nhanh chuyển được, Triệu Hoành trực tiếp hỏi ngắn gọn:





- Lý tỷ, người diễn xuất cuối cùng trong đêm nay là ai vậy?





Đầu bên kia điện thoại, Lý Dĩnh vừa rời đi vườn trường, đang lái xe về nhà, nghe được câu hói của Triệu Hoành, nghĩ nghĩ, cho xe dừng ven đường, nhíu mày hói:





- Tiểu Hoành, cậu hỏi chuyện này làm gì?





- Không có việc gì, Lý tỷ, người kia nhảy rất khá, tôi muốn cùng hắn học tập trao đối.





Biếu tình vẻ mặt Triệu Hoành thật âm trầm, giọng nói cũng cực kỳ khách khí.





Lý Dĩnh cũng hiểu rất rõ ràng, lòng dạ Triệu Hoành vốn hẹp hỏi, là một người có thủ tất báo, đêm nay Triệu Hoành muốn thông qua phong cách vũ kỹ đạt lấy niềm vui của Tô San, lại không nghĩ nửa đường giết ra Trình Giảo Kim như Trần Phàm, lấy tính cách Triệu Hoành, hơn phân nửa là sẽ không chịu từ bỏ ý đồ.





Mà ngày đó Trần Phàm chi nhấc tay liền đem hai gã bào tiêu của Lý Dĩnh quật ngã, đối mặt việc hai gã bào tiêu rút súng, hắn lại không chút nào sợ hãi, hiển nhiên không phải người bình thường.





Vì thế. Lý Dĩnh tự nhiên không muốn nhìn thấy Triệu Hoành chủ động trêu chọc Trần Phàm.





Giác quan thứ sáu của nữ nhân cho nàng biết, nếu Triệu Hoành đi trêu chọc Trần Phàm, tuyệt đối không có kết cục tốt.





- Tiểu Hoành, tôi nói với cậu, cậu muốn đi tìm người kia phiền toái phải không?





Lý Dĩnh hơi có chút bận tâm hói.





Triệu Hoành trầm mặc không nói, hàn ý trong con ngươi càng tăng lên.





- Tiểu Hoành, nghe lời tôi, không nên vọng động. Nguồn:





Lý Dĩnh nghĩ nghĩ, nói:





- Mặt khác, sau này cậu cũng không nên tiếp tục theo đuổi Tô San.





- Vì sao?





Triệu Hoành trợn tròn mất, không cam lòng quát.





Lý Dĩnh giận dữ:





- Bởi vì Tô San đã có vị hôn phu rồi.





- Tô San có hôn phu rồi sao?





Triệu Hoành cà kinh, khí lực trên người giống như trong nháy mắt bị tháo xuống, trong lòng tràn ngập một cỗ cảm giác thất bại, theo sau hắn âm trầm hỏi:





- Là ai?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất