Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 401: Mang Thai Long Chủng Của Hoàng Thượng

Thác Bạt Liệt ôm chặt Bình tài nhân, vẻ mặt mãn nguyện, rồi lại lập tức xoay qua quát nha hoàn đang đứng bên cạnh: “Đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau đi mời thái y, chẳng lẽ còn muốn Trẫm tự mình đi mời sao!” Nói xong hắn hừ một tiếng rồi xoay qua nhìn Bình tài nhân với ánh mắt dịu dàng.

Bình tài nhân đương nhiên cũng cảm nhận được sự khác biệt trong cư xử của Thác Bạt Liệt đối với mình và nô tài, trong lòng nàng cười đắc thắng.

Cung nữ đó nghe xong, không còn dám chần chừ chậm trễ, tính cách của Thác Bạt Liệt này là như thế nào, đi theo hầu hạ bên cạnh hắn cũng đã được một thời gian, đương nhiên hiểu ý, nàng bèn vội vàng chạy ra ngoài.

“Ọe, ọe…” Bình tài nhân này nôn không đúng lúc, giống như trong lòng cực kỳ khó chịu.

Thác Bạt Liệt liền dìu Bình tài nhân đến bên cạnh giường, rồi lo lắng hỏi: “Nàng sao vậy? Cố gắng chút, thái y sẽ đến nhanh thôi!” Thác Bạt Liệt vừa nói vừa nhìn ra cửa, dáng vẻ giống như là đang đợi thái y đến, nét lo lắng hiện rõ trên gương mặt hắn.

“Đi giục mau, sao thái y còn chưa đến!” Thác Bạt Liệt nhìn ra cửa lúc lâu vẫn chưa thấy bóng dáng thái y đâu, bèn tức giận lớn tiếng quát nha hoàn bên cạnh, mấy nha hoàn khác cũng theo chạy ra ngoài, sợ Thác Bạt Liệt không vui sẽ bị liên lụy.

“Hoàng Thượng, thần thiếp xin lỗi, đều là lỗi của thần thiếp, sao sức khỏe của thần thiếp lại tệ đến như vậy chứ, ối, ọe…” Nói xong, Bình tài nhân vừa khóc vừa nôn khan.

Thác Bạt Liệt vội vàng đỡ lấy Bình tài nhân, nhíu mày nói: “Sao lại có thể trách nàng được, là do Trẫm chăm sóc nàng không tốt!” Thác Bạt Liệt ôm nàng vào lòng, đau lòng nói.

Bình tài nhân nghe được những lời nói của Thác Bạt Liệt, nàng rúc người vào lòng Thác Bạt Liệt, khuôn mặt lộ ra nụ cười đầy thâm ý.

Mà giờ phút này, ở bên chỗ Thái Hậu.

Loading...

“Đứng lại, chuyện gì mà gấp như vậy?” Trong lúc nha hoàn và thái y đang vội chạy đến tẩm cung của Hoàng Thượng, không biết Thái Hậu từ đâu đột nhiên xuất hiện chắn ngang trước mặt hai người.

Hai người vì chạy vội quá, suýt thì đâm sầm vào Thái Hậu, phải biết rằng, lỡ đụng trúng thì đó là tội chết.

“Úi da!” Thái Hậu lảo đảo, cũng may là Từ Nhị bên cạnh nhanh nhẹn đỡ được.

“To gan, trong hoàng cung mà vội vội vàng vàng, dám coi thường sự tồn tại của Thái Hậu, biết tội gì chưa!” Quả nhiên là cung nữ được lòng Thái Hậu nhất, khí thế này đúng là không thể coi nhẹ.

Cung nữ đó và thái y vốn đang rất lo lắng, thái y bị bị cung nữ giục rối rít, giờ suýt thì va vào người khác mà đó còn là đương kim Thái Hậu, hai người sợ hãi quỳ sụp xuống.

“Xin Thái Hậu tha tội!”

Hai người quỳ xuống, đầu cúi thấp hết sức có thể, giọng nói sợ hãi.

Thái Hậu đứng thẳng người dậy, nhìn thoáng qua hai người đang quỳ, run cầm cập, quay sang phân phó cho người bên cạnh: “Đưa hai người này đến cung của ai gia, ai gia muốn thẩm vấn.”

“Dạ!” Từ Nhị hiểu ý gật đầu, Thái Hậu quay người đi trước, căn bản là không quan tâm đến người đang quỳ.

Cung nữ đó vừa nghe Thái Hậu nói xong thì hoang mang, Bình tài nhân được Hoàng Thượng sủng ái như thế, nếu mãi không thấy nàng ta đưa thái y đến, Hoàng Thượng chắc chắn sẽ giáng tội xuống, lúc đó nàng ta sẽ chết rất thảm cho coi.

“Thái Hậu, Thái Hậu, nô tỳ có điều muốn nói!” Cung nữ dập đầu xuống sàn gạch, âm thanh vang lên khá lớn, mang theo vẻ thê lương, trống rỗng, giống như đang muốn kể lể điều gì đó.

Thái Hậu cũng nghe thấy, quay đầu nhìn cung nữ rồi hỏi với giọng nghiền ngẫm, cân nhắc: “Ồ… vậy ngươi nói xem, ai gia muốn xem thử kẻ va vào mẹ của Hoàng Thượng muốn thoát tội như thế nào?” Thái Hậu cười lạnh lùng, hoàn toàn trái ngược 180 độ với hình ảnh dịu dàng trong mắt mọi người.

Cung nữ nhìn thấy nụ cười đó của Thái Hậu cũng hơi sợ hãi, nhưng lời đã nói ra khác gì là bát nước đổ đi, nàng không được phép do dự thêm nữa: “Hoàng Thượng sai nô tỳ đi gọi thái y, Bình tài nhân hình như có thai rồi!” Bí quá hóa liều, nàng đành nói như vậy, nhìn vẻ mặt xa lạ so với ngày thường của Thái Hậu, nàng đành đánh cược, nếu Bình tài nhân mang long thai, vậy thì đứa bé này quan trọng nhường nào không cần nói cũng biết. Hiện giờ, trong cung, Hoàng Thượng vẫn chưa có con nối dõi, Thái Hậu hiểu rõ hơn ai hết tầm quan trọng của đứa bé này nhưng có điều hình như nàng đã đánh giá quá cao sự điềm tĩnh của Thái Hậu rồi.

Thái Hậu lập tức ôn hòa trở lại, cung nữ này tưởng bản thân đã cược đúng, trong lòng mừng thầm, nhưng nào ngờ câu nói tiếp theo của Thái Hậu chẳng khác nào đạp thẳng cung nữ đó xuống mười tám tầng địa ngục.

“Sao ai gia nghe ý ngươi giống như là muốn nói, mạng của ai gia không quan trọng, tạm chưa nói đến chuyện Bình tài nhân có thai hay không, cho dù là có mang thai, thì ngươi nghĩ rằng mạng của ai gia không đáng giá sao?” Thái Hậu hừ lạnh rồi cúi người sát gần cung nữ: “Thông minh là tốt, nhưng dùng sự thông minh của mình để liều đi đo lường đáp án mà ngươi cho là đúng, ngươi biết kết cục không phải là tốt mà!” Thái Hậu nỏ nụ cười mỉa mai rồi xoay người tao nhã cất bước đi về phía trước.

Cung nữ bị khí thế áp đảo của Thái Hậu làm sợ đến mức quên cả nhúc nhích, giờ tuy Thái Hậu đã đi khỏi rồi, nhưng sự uy hiếp trong lời nói của bà vẫn còn đang văng vẳng bên tai.

“Hồ thái y, sao vậy, sao ông run thế, run thế thì sao chẩn bệnh cho ai gia được?” Thái Hậu nhìn Hồ thái y đang run cầm cập, tuy là khoảng cách của hai người cũng không phải là gần, nhưng Hồ thái y vẫn không nhịn được cảm thấy lo sợ, những lời giáo huấn vừa rồi Thái Hậu nói với cung nữ, ông cũng nghe rõ, ông đang trách bản thân hoảng hốt quá, không trầm ổn gì cả.

“Thái… Thái Hậu, xin Thái Hậu tha cho vi thần, vi thần chỉ là… chỉ là sốt ruột cứu người thôi!” Hồ thái y sợ đến mức nói chuyện cũng lắp bắp..

Thái Hậu nhíu mi, bà nhìn Hồ thái y rồi cười nói: “Hồ thái y à, ông làm gì mà căng thẳng vậy, sao ai gia không hiểu lắm ý của ông, ai gia chỉ muốn mời ông bắt mạch cho ai gia xem vì sao tim ai gia đập nhanh thôi mà!” Thái Hậu vừa nói vừa nở nụ cười rất chân thành, giống như là đang muốn bày tỏ thành ý của mình.

Hồ thái y sửng sốt, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lời này của Thái Hậu có ý gì, ông hoàn toàn nghe không hiểu, vừa nãy là do ông đụng trúng Thái Hậu, cũng nghe thấy lời Thái Hậu nói với cung nữ, nhưng sao bất ngờ lại thay đổi? Chẳng lẽ…

Nghĩ đến đây, Hồ thái y hoài nghi nhìn thoáng qua Thái Hậu, rồi nhanh chóng cúi đầu xuống, ông cảm thấy ánh mắt đó của Thái Hậu quá đáng sợ, làm cho ông cảm thấy như vừa rơi vào hầm băng.

Thái Hậu đi xuống ghế của mình, rồi nói với Hồ thái y và nói: “Ai gia chỉ là cảm thấy tim khó chịu, không thoải mái, muốn nhờ ông xem thử cho ai gia, hoặc là kê đơn thuốc cho ai gia, ai gia nhất định có thể khỏe lên!” Lời Thái Hậu nói có ẩn ý, nhưng ý lại rất rõ ràng.

Hồ thái y không biết rốt cục Thái Hậu muốn mình làm gì, nhưng ông cũng đủ thông minh để nhận ra rằng, nếu bản thân không đồng ý, thì không chắc ông có thể đi được, và sau khi đi rồi, ăn nói thế nào với Hoàng Thượng, ông cũng chưa biết nhưng ông có thể khẳng định, nếu bản thân đồng ý với yêu cầu của Thái Hậu thì tạm thời ông sẽ bảo toàn được tính mạng.

“Vậy để vi thần bắt mạch cho Thái Hậu, như vậy mới có thể kê đơn chính xác!” Lời nói của Hồ thái y đã vô tình tỏ rõ lập trường của mình.

Thái Hậu thấy Hồ thái y biết điều, hiểu ý nhanh như vậy thì không khỏi mỉm cười, sau đó phối hợp.

Hồ thái y rất thông minh, Thái Hậu nghe theo phân tích của ông, quả nhiên, ông giữ được tính mạng, nhưng đồng thời lại mất một thứ quan trọng, đó chính là tự do.

Ngày hôm đó, trong tẩm cung của Bình tài nhân, có rất đông các phi tần, trong đó có vài người có cấp bậc cao hơn cả nàng ấy nữa.

“Muội muội à, chúc mừng muội mang long chủng của Hoàng Thượng nhé!” Thư Phi nhìn Bình tài nhân càng ngày càng xinh đẹp, trong lòng muốn nói lời ác độc nhưng ngoài miệng lại nói lời ngọt ngào, tỏ vẻ ngưỡng mộ.

Bình tài nhân cười, cũng không lạ gì với những lời nói cũng họ, nghĩ lại thì hồi đầu, Thư Phi và một số phi tần khác đều mỉa mai, châm biếm Bình tài nhân nàng, tuy ngoài mặt rất ôn hòa, nhưng sau lưng thì… nói vì nàng có khuôn mặt giống Hoàng Hậu nên mới được Hoàng Thượng ân sủng, rồi nói nếu Hoàng Hậu trở về, sớm muộn nàng cũng sẽ bị thất sủng, giờ Hoàng Hậu về chưa được bao lâu, dã nói nàng sẽ sống không bằng chết, như vậy thì thử hỏi sao nàng có thể nuốt được nỗi uất ức này.

“Đa tạ tỷ tỷ, đây là số phận của muội muội, còn nhờ sự ân sủng của Hoàng Thượng nữa, nếu không thì muội muội cũng sẽ không may mắn như vậy, muội muội sẽ giữ gìn sức khỏe, bảo vệ tốt đứa bé này đến khi nó chào đời, trở thành Hoàng Tử được sủng ái nhất trong hoàng cung!” Bình tài nhân của bây giờ càng ngày càng cuồng vọng, bản thân là người duy nhất mang long chủng trong hoàng cung này và cũng là người được ân sủng nhất. Nàng biết thời gian gần đây Hoàng Thượng chỉ đến với nàng, căn bản những người khác không có cơ hội ngủ cùng với Hoàng Thượng, càng không nói đến những chuyện khác, muốn được Hoàng Thượng sủng hạnh, muốn mang long thai, đó là điều không thể nào.

Những phi tần khác đương nhiên cũng tâng bốc theo, nhưng thực chất trong lòng họ rất khó chịu, họ chỉ mong xé xác người phụ nữ tự cho mình là đúng trước mặt này ra, nhiều người e là trong lòng còn thầm nguyền rủa nàng ta bất cẩn bị trượt chân hay sao đó mà sảy thai.

Bình tài nhân chú ý hết đến biểu cảm của tất cả mọi người, đằng sau nụ cười gượng gạo kia không biết che giấu những ý nghĩa dơ bẩn nào nữa, nhưng nàng không sợ, vì nàng có Hoàng Thượng, quan trọng hơn là nàng phải mau chóng nắm bắt thời cơ để bản thân thực sự mang thai con của Hoàng Thượng.

“Các vị tỷ tỷ, muội muội, thật ngại quá, từ lúc mang thai, ta luôn cảm thấy mệt mỏi trong người, không bồi các vị được lâu!” Bình tài nhân tỏ vẻ rất ngại ngùng lên tiếng, nở nụ cười dịu dàng rồi chuẩn bị đứng lên.

Những người khác cũng thức thời đứng dậy theo, Bình tài nhân nhìn mọi người lục tục ra về, trong lòng cũng bắt đầu tính kế. Lúc này nàng nghĩ tới Như Ý, người mà nàng luôn để ý nhất, nàng muốn biết Như Ý sẽ có phản ứng thế nào khi biết tin này.

Lúc này, Như Ý đang ngồi trong ngự thư phòng của Thác Bạt Liệt, nhìn khuôn mặt anh tuấn, nghiêm túc đang tập trung phê duyệt tấu chương.

Thác Bạt Liệt quả thật không chịu nổi ánh mắt ám muội này của Như Ý nữa, nhưng ‘ám muội’ chỉ là cách nhìn của một mình hắn mà thôi: “Sao nàng lại nhìn ta như vậy?” Thác Bạt Liệt ngẩng đầu nhìn Như Ý, hỏi với ý đùa vui.

Như Ý cố làm ra vẻ u oán nhìn Thác Bạt Liệt: “Chàng xem, lúc đầu chàng hứa chỉ yêu mình thiếp, nay nữ nhân đó cũng đã có mang thai con của chàng rồi, chàng giải thích sao đây?” Nói xong cô còn nhếch khóe miệng, vẻ rất tủi thân.

Thác Bạt Liệt không những không tức giận, mà ngược lại còn cười: “Nàng đúng là nghịch ngợm, nếu để đại ca thương muội nhất kia nghe thấy, có khi nào sẽ dẫn toàn bộ người của phủ Trác gia giết đến Hoàng cung không, Trẫm cũng hơi lo lắng đây!” Thác Bạt Liệt khẽ híp mắt, cũng không biết lời này của hắn là đùa hay là đang nhắc nhở.

Như Ý ngẩn ra, thu lại dáng vẻ lúc nãy, thể hiện sự điềm đạm, ung dung: “Chàng biết đại ca và toàn bộ người của phủ Trác gia sẽ không như vậy, với lại ban đầu thiếp nói chàng không sai mà, chưa được bao lâu mà Bình tài nhân đã có thai rồi!” Nói xong, Như Ý cúi đầu nghịch nghịch ngón tay, chờ câu trả lời của Thác Bạt Liệt.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất