Chương 2
Thú Noãn Quang, là một loại tiên thú khá thường thấy trên tiên giới, dáng vẻ bên ngoài của nó không khác mèo quýt là mấy, nhưng mà trên chóp đuôi có thêm một chùm ánh sáng nhỏ, lông vuốt lên cũng mang theo cảm giác ấm áp, rất thoải mái.
Mà chùm ánh sáng nhỏ này còn có tác dụng rất tốt với việc thúc đẩy thực vật sinh trưởng.
Sở dĩ Bạch Lê có thể liếc mắt một cái là nhận ra nó, cũng là do thú Noãn Quang được nhận định là một loại tiên thú trời sinh am hiểu cách chăm sóc và thu hoạch hoa màu, cùng Nông Thần phụ trách trồng trọt chăn nuôi chính là một cặp bài trùng.
Nông Thần trên tiên giới thường thường sẽ nuôi một hoặc vài con thú Noãn Quang, nhưng bản thân cậu khi đó còn chưa kịp nuôi.
Đứng ở chỗ đó chờ một chốc, không thấy ai có vẻ là chủ nhân của con mèo này tìm tới, kết hợp với một lớp đất cát trên người cùng thân thể trông có vẻ đang suy yếu vì đói bụng của mèo con, cậu kết luận, đây là một bé mèo hoang, bèn quyết định dẫn theo nó về nhà.
"Nhóc đáng thương, mày đi theo ba, khụ khụ, anh giai đi. Anh giai sẽ chăm sóc cho mày thật tốt." Bạch Lê ôm con mèo chỉ lớn bằng lòng bàn tay mình vào trong ngực, vừa giở trò x** n*n nó, vừa lầm bầm, "Chờ mày lớn, hi vọng mày có chút lương tâm, báo đáp anh đây."
Người xưa có câu nói rất hay, "Ân cứu mạng chỉ có thể lấy thân báo đáp", cậu rất là hoan nghênh nó hỗ trợ mình trồng trọt nha.
Mèo nhỏ trong lòng Bạch Lê vẫn không ngừng kêu "Meow meow", thoải mái đến mức trong cổ họng phát ra tiếng gừ gừ nho nhỏ, hoàn toàn không biết tương lai của mình đã được người ta sắp xếp đâu vào đấy.
Mà trong lúc Bạch Lê nhặt được nhóc mèo con ăn vạ kia, ba nhân viên lắp đặt vừa mới rời khỏi cũng đang thảo luận về cậu.
Trên xe phi hành tự lái, ba người đàn ông cao lớn ngồi thành một hàng.
"Hey, Hùng già, ông có thấy mắt hồ ly của cậu chàng kia cười lên trông rất đẹp không?" Người ngồi ở chính giữa dùng cùi chỏ của mình chọc chọc bạn đồng nghiệp ngồi bên trái mình.
Người được gọi là "Hùng già" kia run run lỗ tai xù trên đầu mình, khựng lại một chút mới gắn được mấy từ "Mắt hồ ly" bạn mình nói lên trên người Bạch Lê, anh ta bật lại theo bản năng: "Tầm bậy, mắt cậu ấy rõ ràng là kiểu mắt hoa đào! Ặc..."
Nhận ra mình vừa rơi vào bẫy của bạn, Hùng Tịch vỗ bốp một cái lên gáy Mạc Trúc: "Nhãi Trúc, lúc đào tạo nhân viên, quản lý đã nói rồi, chúng ta không được phép tùy tiện thảo luận về khách hàng, bị người ta phàn nàn là mất việc như chơi đó. Thời buổi này, công việc không dễ kiếm đâu..."
Mạc Trúc làm bộ làm tịch né sang một bên, "Ôi giời, không phải bây giờ chỉ có ba người chúng ta ở đây thôi à, thế tôi mới nói chứ. Ông nói nhanh lên xem nào, lúc cậu Bạch kia cười lên, trông rất có cảm giác chữa lành đúng không?"
Không chờ Hùng Tịch trả lời, anh ta đã tự động diễn tả lại cảm thụ lúc đó của bản thân: "Hùng già, ông cũng biết rồi đấy, tình huống như chúng ta rất dễ vô cớ nóng giận, vừa nãy rõ ràng tôi thấy, hết lần này đến lần khác, trong lòng mình như có một luồng khí nóng muốn xông ra ngoài. Nhưng mà lúc nhìn thấy cậu ấy cười với chúng ta, luồng khí nóng này đã rất nhanh tan biến, tôi luôn có cảm giác không thể để lộ ra mặt xấu của mình trước mặt của cậu ấy được, sẽ dọa sợ cậu ấy mất. Ầy, quái thật đấy, trước đây lúc chúng ta đến gặp khách cũng có xảy ra tình huống như vậy đâu."
Hùng Tịch đang muốn gật đầu, nói mình cũng cảm thấy vậy, thì người còn lại, vẫn luôn im lặng từ này giờ bỗng nhiên mở miệng tán thành: "Tôi cũng có cảm giác như vậy."
Ba người yên lặng một hồi, nghĩ mãi không ra được nguyên do, Hùng Tịch có hơi nóng nảy, bắt đầu suy đoán lung tung: "Cũng đâu thể tại cậu Bạch là người hành tinh Cổ Lam, cho nên cười một cái là khiến chúng ta bình tĩnh lại, đúng không? Tôi chưa từng nghe người Cổ Lam có công dụng như vậy!"
Người Cổ Lam, là tên gọi chung của một nhóm người không thể thức tỉnh gien. Bên ngoài thì không cảm thấy gì, nhưng chỉ cái tên này thôi đã nói lên thể chất yếu ớt của đối phương, sức chiến đấu bằng không. Trong thời đại vũ trụ, toàn dân đều là lính này, người như họ căn bản không thể lên chiến trường, là sự tồn tại hết sức vô dụng. Cũng may là năm năm trước, chiến tranh với trùng tộc chấm dứt, tình cảnh của nhóm người này mới chậm rãi tốt lên.
Tuy bây giờ những người này không đến mức đi đâu cũng bị người ta lạnh mặt nhìn, nhưng sự kỳ thị thì vẫn còn tồn tại. Ngay cả Hùng Tịch khi nói ra suy đoán này, trong tiềm thức cũng đã nhận định, Bạch Lê là một người không thể lên chiến trường, trong lời nói có sự xem thường mà chính bản thân anh ta cũng không nhận ra.
"Cái này thì tôi cũng không biết nữa, có lẽ là vì cậu ấy lớn lên trông đẹp trai đi!" Mạc Trúc nhún vai một cái, nói sang chuyện khác, "Nói đi cũng phải nói lại, mấy năm nay càng ngày càng có nhiều người báo danh tham gia Giải thi đấu thiết kế game giả lập, công ty chúng ta hàng năm đều kiếm lời được một mớ tiền, thế nào mà không có trò chơi nào ngon nghẻ ra đời nhỉ? Tôi từ sáng đến tối chỉ có mỗi Xưng bá vũ trụ với Đại chiến ngoài hành tinh để chơi, tuy mấy game này mô phỏng lại trận chiến năm đó tương đối khá, chơi một hai tiếng xong tôi có cảm giác cảm xúc tiêu cực của mình tan đi không ít, nhưng cái này chỉ trị ngọn mà không trị được gốc, hoàn toàn không có chút trợ giúp nào với chứng đứt gãy gien chết tiệt kia cả!"
Nói xong, anh ta nện một đấm xuống tay vịn ghế, bề mặt kim loại làm từ vật liệu tổng hợp cao cấp lập tức xuất hiện một vết lõm hình bàn tay.
Nếu lúc này mà Bạch Lê có mặt ở đây, cậu nhất định sẽ lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi, không ngờ một nhân viên lắp đặt bình thường trong thời đại vũ trụ lại có sức mạnh lớn đến vậy...
Hai người Hùng Tịch đã quá quen với cảnh tượng này rồi, mắt cũng không thèm chớp một cái, nói: "Công ty quy định, làm hỏng hóc máy móc thiết bị thuộc tài sản công sẽ phải bồi thường chi phí sửa chữa, chờ về đến nơi, ông nhớ nộp phạt."
"Biết rồi biết rồi, cũng có phải chưa bị phạt bao giờ đâu. Tôi đoán nguyên khoản thu tiền phạt này thôi, công ty chúng ta cũng kiếm được cả mớ ấy chứ." Mạc Trúc buồn bực xua xua tay, ngồi về chỗ ngay ngắn.
"Mà đúng là mấy trò chơi kia quanh đi quẩn lại vẫn chỉ có một kiểu như vậy, chả có gì mới mẻ cả, tôi chơi phát ngán ra rồi. Hi vọng giải đấu năm nay có thể có trò chơi nào khác khác một chút..." Hùng Tịch thở dài một tiếng, đột nhiên nhớ ra, "Ớ, cậu Bạch cũng mua thiết bị xây dựng game giả lập nhỉ? Mặc dù chỉ mua thiết bị cấp E, nhưng chắc cũng là để chuẩn bị tham gia thi đấu đúng không?"
"Trước khi tới lắp đặt thiết bị cho cậu Bạch, tôi có thêm số liên lạc quang não của cậu ấy rồi, chờ về tôi sẽ hỏi thử, xem cậu ấy định làm trò chơi như nào, nói không chừng sẽ mang lại cho chúng ta trải nghiệm mới đây!" Hùng Tịch kích động, nói ba la bô lô không ngừng.
Hai người còn lại cũng không có ý kiến gì với chuyện này, còn thúc giục Hùng Tịch đi hỏi luôn và ngay, nhưng mà lại bị đối phương dùng lý do: "Có lẽ lúc này cậu Bạch đang làm quen với cách dùng của khoang trò chơi và thiết bị tạo lập game" để bác bỏ, cuối cùng bọn họ quyết định chờ đến tối rồi sẽ hỏi.
Nói tới nói lui cũng là vì ấn tượng của bọn họ với Bạch Lê không tồi, cảm thấy game cậu làm sẽ không giống với người khác.
Mà vào lúc này, người mang đến khác biệt – Bạch Lê đang khổ não nhìn trang mua sắm online trên mạng vũ trụ, dưới các bức hình chụp thức ăn cho mèo rực rỡ muôn màu muốn vẻ, đề một cái giá mà cậu không thể nuốt nổi.
...Cũng không hẳn là mua không được, chủ yếu là do mua mấy loại thức ăn mèo đó về xong, cậu sẽ chết đói vì hết tiền ăn cơm.
Cho dù bây giờ cậu còn không ít dịch dinh dưỡng trước kia tiết kiệm được, nhưng dùng hết thì vẫn phải bỏ tiền đi mua. Trước khi thực sự kiếm được tiền, lại đang trong tình cảnh không thể đảm bảo 666 tinh tệ đủ để cậu sống sót qua một tháng hay là lâu hơn, Bạch Lê chỉ có thể cố gắng tiết kiệm, được chừng nào hay chừng ấy.
Ầy, nếu bây giờ, không gian chứa đồ siêu to khổng lồ trước đây của cậu cũng xuyên tới, vậy thì tốt rồi. Trong không gian là tất cả các thể loại bảo bối mà cậu đã sưu tầm được lúc còn là Nông Thần, bao gồm nhưng không giới hạn các loại lương thực, rau củ quả, hoa cỏ cùng hạt giống cây trồng, còn có những đồ vật mà cậu trao đổi được với các thần tiên khác, tất cả cậu đều ném trong không gian.
Đang nghĩ tới đây, Bạch Lê bỗng dưng cảm thấy từ sâu trong linh hồn mình truyền đến một dao động quen thuộc, cậu "Ồ" một tiếng, thân thể dừng lại mấy giấy, trong tay đột nhiên nhiều thêm ra một món đồ.
Đó là một chai sữa dê màu trắng đặc sánh.
Bạch Lê nhìn đồ vật trong tay, mặt mũi tái xanh. Không gian chứa đồ của cậu thực sự có xuyên theo tới, chỉ là cậu không ngờ được chuyện này, lại nghĩ đến mấy ngày vừa rồi phải nhắm mắt nhắm mũi uống loại dịch dinh dưỡng hương vị í ẹ kia, Bạch Lê chỉ muốn đâm đầu vào đống đồ vật để trong không gian, khóc toáng một hồi.
Cậu khổ quá mà! Sao cậu lại quên mất bảo bối lớn này của mình chứ!
Biết được chuyện này, khiến mộc thanh linh khí màu xanh nhạt mà mắt thường không thể nhìn thấy, vốn đang quấn quanh người Bạch Lê lung lay một chút, thiếu chút nữa đã như ánh nến bị gió thổi tắt.
Sau khi phát hiện linh hồn của mình đã được thấm đẫm mộc thanh linh khí, mang đặc thù của Nông Thần, Bạch Lê vẫn luôn duy trì để luồng khí này lưu chuyển quanh người, để nó chậm rãi phát triển. Chỉ là bây giờ bản thân cậu không có đất đai để canh tác, quá trình này vô cùng chậm chạm, nhưng có ít còn hơn không có gì.
Chờ xác nhận tất cả đồ vật trong không gian đều ổn cả, Bạch Lê mới thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao, có không gian chứa đồ, áp lực sinh hoạt của cậu có thể giảm bớt không ít. Tối thiểu, cậu không cần phải tiếp tục bịt mắt bịt mũi uống thứ dịch dinh dưỡng khó nuốt kia nữa.
Nhưng mà, bây giờ vẫn còn một truyện quan trọng hơn cần giải quyết.
Cúi đầu nhìn con mèo nhỏ đang không ngừng lượn tới lượn lui, cọ cọ đầu vào tay cậu, Bạch Lê đưa tay kia lên gãi tai, sau đó quyết định đi hâm sữa cho nó.
Mang nhóc con này về nhà rồi Bạch Lê mới phát hiện, em mèo này cũng rất thảm. Rõ ràng là thú Noãn Quang, nhưng hình như nó trời sinh đã bị tật. Bình thường ánh sáng ở đuôi thú Noãn Quang là màu vàng ấm áp, nhưng của nhóc con này lại là màu trắng bạc, đã thế sờ lên còn lành lạnh. Lại nhìn lên trán của nó, giữa trán có một sọc dọc màu trắng rất rõ, phải biết thú Noãn Quang chính tông, lông toàn thân chỉ có duy nhất màu quýt thôi.
Sữa dê rất nhanh đã được hâm nóng, nhìn cái đầu nhỏ của mèo quýt đang chôn vào trong chén, xì xụp uống, Bạch Lê quyết định đặt cho nó một cái tên.
"Ngoại hình của mày đặc biệt như vậy, có lẽ là tồn tại rất lợi hại trong đám thú Noãn Quang nhỉ? Ầy... Để tao nghĩ xem nào, phải lấy cho mày một cái tên nghe thật là oách mới được, có rồi, gọi là Chí Tôn nhé, thế nào?"
Bạch Lê nói xong, nhịn không được dùng ngón tay chọc chọc lên người mèo con, thế mà nhóc con này còn tưởng là cậu đang chơi với mình, hoàn toàn không thấy tức giận, còn vừa uống sữa dê vừa phối hợp uốn éo người.
"Mày không nói gì, tao coi như mày đã đồng ý rồi ha, sau này tên của mày chính là Chí Tôn!" Bạch Lê hài lòng thu tay về, tự đáy lòng khen ngợi cái tên mình nghĩ ra hay quá xá là hay.
Sữa dê không nhiều, mèo con loáng một cái đã uống hết sạch, mặt nhỏ ướt nhẹp sữa ngước lên. Góc độ nhìn người ngưỡng mộ này của Chí Tôn làm Bạch Lê cảm thấy vô cùng thoải mái, chân nhỏ của nó cũng bước từng bước đi về phía cậu.
"Meow ~"
Chí Tôn uống hết chỗ sữa dê đó, rất nhanh đã cảm thấy buồn ngủ. Bạch Lê đặt nhóc con này vào trong trong ổ nhỏ làm bằng quần áo cũ, nó liền nhắm mắt ngủ luôn.
Dùng khăn mềm lau sạch bụi bặm trên người Chí Tôn xong, Bạch Lê rốt cuộc cũng có thời gian xem quyển sách hướng dẫn kia, Bởi vì sách quá dày, cậu chỉ xem vài tờ đầu tiên, biết bật máy xong nên làm cái gì thì an tâm thoải mái nằm vào trong.
Tin tức ba ngày trước trông thấy cho cậu biết sự tồn tại của "Giải thi đấu thiết kế game giả lập", hiểu đại khái ý nghĩ của mấy từ game giả lập xong, lại lên mạng vũ trụ tra một chút, trong lòng cậu rất nhanh nảy ra một sáng kiến.
Nếu trong hiện thực, cậu tạm thời không có một hành tinh nông nghiệp để trồng trọt, vậy thì chuyển vào trong thế giới ảo để cấy cầy đi vậy. Cậu đã nghe ngóng thử rồi, game giả lập do thí sinh thiết kế sẽ được đăng lên trang web chính thức của nhà tổ chức, người chơi sẽ đăng nhập game thông qua website này, tiền mà game thủ ném vào để mua vật phẩm đạo cụ game sẽ được trích phần trăm cho người thiết kế.
Hơn nữa tỷ lệ chia cũng không thấp, ba – bảy, đơn vị tổ chức ba, thí sinh tham dự bảy.
Bạch Lê sờ cằm, mỉm cười.
Cậu vừa muốn trồng trọt, vừa muốn kiếm tiền, vậy hãy để những nhân dân vũ trụ đáng yêu này đến giúp đỡ cậu đi!