Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà

Chương 20

Chương 20
Có người chơi may mắn nhận được một công thức nấu ăn quý hiếm ở chỗ trưởng thôn, giờ đang bắt tay vào chuẩn bị nấu – Tin tức này nhanh như gió truyền ra khắp thôn.
Những người không biết chuyện nghe được tin này, cũng vội vội vàng vàng chạy đến nhà của Bạch Lê và Văn Tinh Diệu, muốn tận mắt chứng kiến sự kiện mang tính lịch sử này.
Nhưng mà hai nhân vật chính trong tin tức lại không chút sốt sắng, ở ngoài sân dựng hàng rào, thỉnh thoảng còn dừng lại thảo luận với nhau vài câu.
Người chơi được tự do chọn vật liệu để làm hàng rào. Tiền đồng nhiều thì có thể tới chỗ trưởng thôn mua thanh gỗ đã chế tác sẵn, ghép lại với nhau, tốn chút sức cắm nó vào trong đất, quây quanh đất nhà mình là được. Người chơi hệ nạp tiền còn có thể vào khu mua sắm mua hàng rào tự động lắp đặt. Hàng rào cũng thiết kế thành bốn loại kiểu dáng giống với nhà nhỏ, có thể sử dụng trọn bộ, giá cả đều như nhau, 50 tinh tệ một bộ, khá là rẻ.
Mà người muốn trải nghiệm thú vui tự mình làm hàng rào từ A đến Z cũng có thể đến rừng cây nhỏ hoặc đất hoang xung quanh tìm vật liệu thích hợp, chế tác một hàng rào có một không hai, không sợ đụng hàng với ai. Không ít người chơi đều chọn cái thứ ba, cảm thấy như vậy thú vị hơn.
Mà xuất phát từ một nguyên nhân ai ai cũng biết, Bạch Lê chọn tự mình làm hàng rào. Văn Tinh Diệu vốn định lười, vào khu mua sắm mua luôn, nhưng thấy Bạch Lê muốn tự làm thì cũng học theo.
Vì thế, hai người tụm lại một chỗ thảo luận, sau đó lại chạy đến rừng cây nhỏ bên cạnh, nhặt không ít cành cây cùng dây leo có độ dài ngắn khác nhau về, mỗi người tự làm một hàng rào đơn giản cho mình. Từ đầu đến cuối làm phải mất gần một tiếng.
Nhóm quần chúng vây xem ban đầu thì đầy hứng thú, cuối cùng chả còn lại chút hào hứng nào. Không ít người không muốn lãng phí thời gian chờ đợi, bèn lần lượt rời đi. Nhưng những người còn lại, không nghi ngờ gì, chính là dân mê ăn uống chính hiệu, kiên quyết ở lại đợi cả tiếng đồng hồ.
"Hay là, anh nấu món đó trước đi." Bạch Lê không nhìn nổi nữa, nghĩ thầm, mấy tín đồ này đến là khổ, chỉ một món Ngọc Mễ áp chảo mà cũng có phản ứng lớn như vậy, vì thế bèn khuyên Văn Tinh Diệu một câu.
Nói đi cũng phải nói lại, bao giờ mấy tín đồ này mới phát hiện ra công dụng của dầu muối tương dấm trong cửa hàng của trưởng thôn đây?
"Được, vậy tôi đi vào trước, cậu có muốn đi cùng không?" Văn Tinh Diệu rất biết tiếp thu ý kiến đóng góp của người khác, nhân tiện gửi một lời mời.
Bạch Lê hoàn toàn không có hứng thú với việc nấu ăn, cậu xua tay một cái, bày tỏ mình vẫn nên ngốc ở bên ngoài thôi. Xong cười híp mắt nhìn Văn Tinh Diệu vào trong nhà, bản thân thì đi thu hoạch số lúa mì vừa đến lúc chín trong ruộng của mình.
Cách đó không xa, [Phùng Thu] đang ngồi chồm hổm, cầm một nhánh cây trong tay vẽ nguệch ngoạc xuống đất. Cậu ta nghe động tĩnh trong sân thì ngẩng đầu lên, đúng lúc thấy bóng lưng Văn Tinh Diệu đi vào trong nhà, bèn kích động đứng bật dậy hét lớn: "Các anh em mau tới đây, anh giai [Yêu Tinh] chuẩn bị nấu ăn rồi!"
Rống xong mới phát hiện hai chân như bị hàng nghìn con kiến g*m c*n, tê đến mức đặt mông ngồi phịch xuống đất. Cũng may cậu ta da dày thịt béo, ngã cũng không thấy đau, còn hớn ha hớn hở nhìn cửa nhà Văn Tinh Diệu, trên mặt là vẻ mong chờ.
Được [Phùng Thu] lớn tiếng nhắc như vậy, tất cả người chơi đều biết chuyện mà họ trông ngóng cuối cùng cũng có tiến triển, bèn tự động tới gần nhà Văn Tinh Diệu. Tiếc là nhà hắn đã dựng hàng rào, chưa được chủ nhà cho phép, bọn không không thể đi vào trong sân được, càng đừng nói là nhòm vào cửa sổ.
"A a a, phấn khích quá đi, anh giai [Yêu Tinh] chuẩn bị nấu ăn rồi, không biết cái món gọi là "Ngọc Mễ áp chảo" kia sẽ trông như thế nào nữa!"
Không cần biết là trông như thế nào, chỉ cần biết nó ngon là được rồi, shh, nghĩ đến thôi là nước miếng của tôi lại chảy ròng ròng..."
"Khà khà khà, tôi đã chuẩn bị sẵn tiền đây rồi, lương thực trồng được trước đó cũng đã bán hết cho trưởng thôn, cho dù anh đại muốn đổi tiền đồng, tôi đây cũng không sợ!"
"Được lắm, hóa ra đã có chuẩn bị sẵn từ trước. Tiếc là tôi lấy hết tiền đồng đi mua bánh bao mất rồi, lát nữa cũng chỉ có thể hít thử tí mùi thôi..."
"Hơ? Hình như tôi ngửi thấy mùi rồi này, ngọt ngọt, so với mật ong thiên nhiên quý giá trên TaoTao còn thơm hơn!"
Game thủ đang chầu trực ngoài cửa thì sôi nổi thảo luận, Văn Tinh Diệu ở trong phòng thì không khác gì làm thí nghiệm, cẩn thận từng chút một, dựa theo từng bước trong công thức để làm, tuy quá trình có chút luống cuống tay chân, nhưng cuối cùng vẫn thành công làm ra một đĩa Ngọc Mễ áp chảo, trông có vẻ không đến nỗi tệ.
Bên trong đĩa sứ màu trắng, để một miếng màu vàng như "Trăng sáng", cắt thành bốn miếng bằng nhau, khói trắng lượn lờ bay lên, kèm theo một mùi hương ngọt ngào, lẫn với mùi thơm ngát của ngô, rất hợp với nhau.
Văn Tinh Diệu ngửi mà không khỏi ngạc nhiên, hắn nhìn hai tay mình, không ngờ đĩa thức ăn này lại do chính tay mình làm ra. Chẳng lẽ... Hắn còn có năng khiếu làm đầu bếp nữa à?
Đột nhiên cảm thấy vô cùng tự hào thỏa mãn.
Vui vẻ bưng cái đĩa lên, Văn Tinh Diệu nhấc chân đi ra ngoài.
Cửa vừa "Két" một tiếng mở ra, người chơi vây xung quanh đã xôn xao nhốn nháo.
"Nhìn nhìn, anh đại ra rồi kìa! Tôi đã nói mùi ban nãy là mùi đồ ăn nấu xong mà, quả nhiên người đã ra rồi."
"Quả nhiên là anh đại có khác, thực sự làm được rồi kìa! A a a, muốn thấy Ngọc Mễ áp chảo trông như thế nào quá!"
Không để ý đến những người chơi khác trông mòn con mắt đang dao dác ngó nghiêng, Văn Tinh Diệu đi thẳng đến chỗ Bạch Lê: "[Lê Bạch], tôi làm xong rồi, cậu có muốn nếm thử không?"
"Được, đúng lúc tôi cũng thấy hơi đói bụng. Cám ơn anh nhé!" Bạch Lê cảm ơn một tiếng, rất tự nhiên cầm một miếng lên, bỏ vào trong miệng.
Những người khác thì hâm mộ đến đỏ cả mắt, cắn khăn tay nhìn chằm chằm về phía hai người, nhưng lại không phát ra âm thanh nào.
"Rắc", một tiếng nhỏ giòn tan phát ra từ miệng Bạch Lê, đầu tam giác bị cắn mất một miếng nhỏ, có mấy hạt ngô bị cắn ra làm đôi, mùi thơm bay ra càng thêm rõ ràng.
Bầu không khí yên tĩnh khiến tiếng nhai nuốt càng thêm rõ ràng, hình ảnh hạt ngô bị cắn đôi tràn ngập trong trí óc của không ít người.
Xung quanh vang lên tiếng nuốt nước miếng.
"Sao, ăn ngon không?" Văn Tinh Diệu mang theo chờ mong, hỏi.
"Ngon lắm, vừa thơm vừa ngọt, bên ngoài lại giòn giòn, sắc hương vị đều có cả." Bạch Lê được ăn ngon, hơi nheo mắt lại, "Đừng nhìn không, anh cũng ăn thử đi, dù sao cũng là tự tay mình làm."
"Ừ." Văn Tinh Diệu cũng cầm một miếng trên đĩa lên cho vào miệng, hai mắt hắn hơi trợn to, hiển nhiên là bị hương vị của Ngọc Mễ áp chảo làm cho kinh ngạc. Lần này không cần chờ Bạch Lê nhắc, hắn cắn hai ba phát đã giải quyết xong miếng trên tay, sau đó mới cầm lên miếng thứ hai, chậm rãi thưởng thức.
Vì thế, trong đĩa chỉ còn lại một miếng cuối cùng.
Người chơi chờ từ nãy giờ lập tức cuống lên, [Phùng Thu] một lần nữa bị đẩy ra,
Nguy hiểm thật, mặt cậu ta tí nữa thì đập thẳng vào đĩa rồi, may mà Văn Tinh Diệu nhanh tay né được.
Thấy vẻ mặt đối phương lộ vẻ cảnh giác, [Phùng Thu] áy náy mỉm cười rồi chủ động lùi lại mấy bước, trong lòng lại đang hối hận muốn chết, biết thế ban nãy cậu ta chớp luôn cơ hội, cắn miếng Ngọc Mễ áp chảo kia vào miệng cho rồi!
"Ờm... Ha ha, anh này, không phải tôi cố ý xông tới gần như vậy đây, tại quán tính ... Quán tính thôi, khà khà! Ờ mà, miếng cuối cùng này anh tính xử lý thế nào vậy, có định bán ra không?"
Ví tiền của cậu ta đã chờ sẵn rồi đây.
Nhưng Văn Tinh Diệu nghe lời này của cậu ta, lại quay đi chỗ khác: "[Lê Bạch], cậu có muốn ăn nữa không, chỗ tôi vẫn còn một miếng này."
[Phùng Thu] "Bặc" một cái, quay phắt sang nhìn Bạch Lê, hai mắt điên cuồng chớp chớp lia lịa, cực kỳ muốn Bạch Lê từ chối. Nhưng mà trong lòng cậu ta biết rõ, đối mặt với món ngon chưa từng gặp qua thế này, có rất ít người có thể chống cự lại sức hấp dẫn của nó. Tỷ lệ Bạch Lê từ chối chỉ nhỏ như con kiến.
Nhưng ngay trong lúc đã hoàn toàn đánh mất hi vọng này, Phùng Thu lại thấy Bạch Lê lắc đầu cười.
"Không ăn nữa, tôi no rồi, miếng còn lại, anh tự ăn đi, hoặc là... Xem những người khác có ai muốn ăn không?" Cậu đưa quyền chủ động cho Văn Tinh Diệu.
Giờ phút này, trong mắt [Phùng Thu], sau lưng Bạch Lê dường như đang tỏa ra ánh sáng thần thánh, lộng lẫy mà chói mắt, cậu đã trở thành người tốt nhất trong cảm nhận của Phùng Thu.
Còn không phải người tốt sao? Vì không nỡ nhìn bọn bọ thèm thuồng chảy nước miếng, cậu lại có thể nhịn đau bỏ qua đồ ăn ngon đã dâng lên tận miệng! Đại ân đại đức của người chơi tên [Lê Bạch] này, [Phùng Thu] cậu suốt đời không quên!
Phùng Thu vừa cảm động, vừa dùng ánh mắt càng thêm tha thiết nhìn về phía... Một phần tư miếng Ngọc Mễ áp chảo trong tay Văn Tinh Diệu. Ánh mắt nóng bỏng như thể muốn nấu chín Ngọc Mễ áp chảo thêm lần nữa.
Nếu Bạch Lê không ăn, bản thân mình ăn hai miếng cũng no rồi, Văn Tinh Diệu bèn đưa luôn miếng cuối cùng đi cho: "Miếng Ngọc Mễ áp chảo cuối cùng này, cho cậu đấy."
[Phùng Thu]: ! ! ! !
Cái gì gọi là bánh từ trên trời rơi xuống? Chính là đây chứ đâu! Cậu ta vốn bị mọi người đẩy ra để hỏi thử, coi Ngọc Mễ áp chảo có bán không, kết quả tuy không hỏi được, nhưng lại có thể ăn trước một miếng, hạnh phúc chết thôi!
Chỉ sợ Văn Tinh Diệu lại đột nhiên hối hận đổi ý, cậu ta vội nhận lấy cái đĩa, một bên tranh thủ mò trong ba lô, chuẩn bị đưa hết tất cả chỗ tiền đồng trên người cho Văn Tinh Diệu, coi như đã bỏ tiền mua đồ ăn.
Sau đó cậu ta bị Văn Tinh Diệu cản lại: "Không cần trả tiền, miếng này xem như mời cậu ăn."
"Ôi... Vậy sao được!" [Phùng Thu] vừa nói, vừa cầm miếng Ngọc Mễ áp chảo cắn một miếng, trong nháy mắt hương vị ngọt ngào lan ra khắp khoang miệng, khiến thần trí của cậu ta mơ mơ màng màng, phía sau là một chuỗi tiếng hức hức hức, nghe không ra là đang cảm động hay đau lòng.
Tiếp đó, tiếng hức hức phát ra càng lớn hơn.
Ban đầu Bạch Lê và Văn Tinh Diệu còn tưởng là do [Phùng Thu] khóc thành tiếng, kết quả ngẩng đầu lên mới phát hiện, tiếng đó là của những người khác. Từng người từng người lau nước mắt lại lau nước mắt, cắn khăn tay lại cắn khăn tay, nhìn chằm chằm về phía họ, giống như đang nhìn một gã đàn ông bội tình bạc nghĩa, lừa gạt mình vậy.
Bọn họ khóc nức nở rất là to.
Hai người Bạch Lê: "..."
Oán niệm của những người chơi đó giống như hóa thành thực thể. Cuối cùng, Văn Tinh Diệu hào phóng nói, sẽ làm ba phần Ngọc Mễ áp chảo nữa để bán, nhưng mà số người chơi muốn mua quá nhiều nên sẽ bán theo miếng, tổng cộng là 12 miếng. Vốn hắn định đề giá luôn, nhưng những người kia lại đồng loạt bảo, món ngon hiếm có khó tìm như vậy phải thông qua đấu giá để cạnh tranh mới phải. Cuối cùng vì để cướp được 12 miếng Ngọc Mễ áp chảo, mà gần 200 người chơi kia suýt chút nữa đã lao vào đánh nhau.
Đáng nói là, [Phùng Thu] đã được ăn một miếng, cho nên lập tức bị tập thể đám đông loại ra ngay từ vòng gửi xe, không cho cậu ta tham gia đấu giá nữa. Tuy [Phùng Thu] thấy hơi thất vọng, nhưng vẫn bị dọa sợ mà phải chấp nhận sự thật này. Muốn không sợ cũng không được, nếu cậu ta mà cứ cố sống cố chết đòi tham giá đấu giá, không chừng chờ xong việc, sẽ bị đám người ngày úp sọt đánh hội đồng mất...
Lại một tiếng đồng hồ nữa trôi qua, ba phần Ngọc Mễ áp chảo Văn Tinh Diệu làm đã bị những người chơi khác xâu xé hết, mọi chuyện lắng xuống, hắn cũng thu về được một mớ tiền đồng.
Mặc dù tài khoản game của hắn rất dư dả, nhưng số tiền đồng này vẫn có ý nghĩa vô cùng lớn lao. Đây chính là số tiền đầu tiên mà hắn dựa vào hai tay mình kiếm được, không giống với tiền đồng bình thường khác.
Chào hỏi với Bạch Lê xong, Văn Tinh Diệu mang theo nụ cười thỏa mãn logout.
Logout rồi, hắn lặng lẽ lên mạng vũ trụ lập một nick nhỏ, tên rất đơn giản trực tiếp, gọi là "Game nông trại chơi thật vui". Sau đó đăng lên trang cá nhân Xingbo* bài viết đầu tiên.
*Tác giả chế lại từ Weibo đó.
Một bức ảnh Ngọc Mễ áp chảo màu vàng, cùng ảnh chụp tổng số tiền đồng mà những người chơi khác đã chuyển khoản cho hắn để mua đồ ăn, Caption là: Số tiền đầu tiên kiếm được trong game!
Đăng bài viết lên xong, hắn cũng không để ý xem có ai comment không mà thoát ra kiểm tra tin nhắn của mình.
Đúng lúc này, Đường Nghênh cũng gửi tin nhắn tới, còn kèm thêm một phần báo cáo.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất