Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà

Chương 38

Chương 38
11 rưỡi, thiết bị xây dựng giả lập cấp E đã được nâng cấp thành công lên cấp D, ba người Hùng Tịch gỡ lỗi xong xuôi, xác nhận không còn vấn đề gì nữa thì báo lại cho Bạch Lê biết.
"Cậu Bạch, đã nâng cấp thiết bị xong xuôi rồi, sau này cậu có thể sử dụng như bình thường." Hùng Tịch nói với Bạch Lê, "Sau này có vất cứ vấn đề gì, hoặc muốn nâng cấp tiếp, xin vui lòng liên hệ với chúng tôi, chúng tôi sẽ nhanh chóng tới giúp cậu xử lý."
So với lần gặp đầu tiên vào tháng trước, lần này thái độ của mấy người Hùng Tịch ôn hòa hơn rất nhiều. Bạch Lê nhận hóa đơn mà Hùng Tịch đưa, sau đó lại liếc nhìn đầu anh ta một cái.
Hùng Tịch rất nhạy bén, lập tức để ý thấy ánh mắt của Bạch Lê, lại nhớ đến sự hiếu kỳ của cậu với tai mình lần trước, anh ta cũng không tức giận, trái lại còn cười hớn hở nói: "Cậu Bạch đang tìm tai của tôi hở? Lần trước chúng nó lộ ra bên ngoài là vì chứng đứt gãy gien, không thể thu lại được, nhưng mà không hiểu sao dạo gần đây tôi lại có thể khống chế chúng nó, tôi đã thu vào rồi, cho nên hôm nay cậu mới không thấy nữa đấy."
Lời giải thích nghe như đang nói giỡn này khiến Bạch Lê có chút ngượng, là tại cậu nhìn quá trắng trợn, cho nên người ta mới biết, lại còn cố ý giải thích cho cậu.
"Ngại quá." Bạch Lê nhỏ giọng nói xin lỗi, "Tại tính tôi hay tò mò, hi vọng anh không để trong lòng."
"Ôi, để ý gì chứ, chúng tôi đã quen rồi. Thời buổi bây giờ, trên người ai mà không có cái chứng bệnh đứt gãy gien này, không bệnh mới là hiếm đấy." Thái độ của Hùng Tịch rất thờ ơ, nhưng ánh mắt nhìn về phía Bạch Lê lại có chút ước ao, "Tôi nghe nói người có bộ gien thuần chủng của hành tinh Cổ Lam sẽ không lo mắc bệnh này, cậu Bạch là người Cổ Lam, sẽ không bị chứng bệnh này quấy nhiễu. Thôi không nói cái này nữa, thực ra... Tôi còn muốn cám ơn cậu Bạch đây, game Vùng đất điền viên thực sự chơi rất vui, ngoài lúc làm việc ra thì hầu như tôi đều cắm cọc trong đó, không cần biết là trồng trọt, phong cảnh hay bầu không khí trong game, cả đồ ăn nữa, đều tuyệt cú mèo. Lắm lúc tôi còn nghĩ, nếu cứ ở trong game suốt, chứng đứt gãy gien của mình không chừng sẽ có chuyển biến tốt cũng nên, ha ha ha!"
Hùng Tịch đối với game mà Bạch Lê thiết kế khen không dứt miệng, không hề chú ý đến hai ông bạn của mình, ánh mắt càng lúc càng sâu, ngay cả nụ cười trên miệng cũng không mang theo ý tốt nữa.
Biết lão này được vào game rồi, sao cứ thích khoe ra thế nhỉ!?
"Nào có, nên là tôi cảm ơn anh mới phải, ngày hôm qua nếu không phải có anh nhắc nhở, nâng cấp thiết bị hôm nay có khả năng không xong sớm được như vậy." Bạch Lê ngượng nghịu mỉm cười, "Tôi gây ra chuyện xấu hổ như vậy, anh Hùng đừng trách tôi nhé."
"Ha ha, không đâu, không đâu, cũng tại tôi nhất thời không nghĩ tới, ha ha ha!" Hùng Tịch gãi đầu, ngây ngô cười nói.
"Meow!" Chí Tôn đi tới bên chân Bạch Lê, vừa cà cà bắp chân cậu, vừa nhìn về phía Hùng Tịch, xong lại nhìn Bạch Lê, ánh mắt đầy sự lên án.
Sao cái tên gấu đen, cao to đen hôi này nói lắm dữ vậy? Mấy người này lúc nào mới chịu đi chứ hả?
Bạch Lê không hiểu ý nghĩa ẩn chứa trong tiếng kêu của Chí Tôn, chỉ cúi người xoa xoa đầu của nó.
Vì động tác này của cậu, Hùng Tịch cũng để ý thấy trên sàn nhà xuất hiện một bé mèo màu quýt, anh ta nhớ hồi tháng trước đến nhà Bạch Lê, hình như không thấy có con mèo này.
"Ôi, cậu Bạch nuôi mèo à, nhìn nó đáng yêu thật đấy." Lễ phép khen một câu, Hùng Tịch rất nhanh đã rời mắt đi chỗ khác.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất