Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà

Chương 68


Chương 68

"Oa! Cái dưa chuột này!"

"Đây đúng là dưa chuột sao? Mùi vị thanh mát quá chừng!"

"Ngon tuyệt!"

Bạch Lê mới nói được hai chữ, đã bị những người nhà họ Tống đang kích động cắt ngang. Nhìn thấy vẻ mặt của mấy người này bỗng trở nên sinh động, Bạch Lê nghĩ mình có thể không cần hỏi nữa. Hỏi cũng vô ích, sự chú ý của họ e là đã dồn hết vào dưa chuột rồi, có khi còn chẳng nhớ nổi những túi đồ lớn nhỏ phía sau là do họ mang đến.

Là những người bản xứ sinh ra và lớn lên ở tinh tế, họ khó mà tưởng tượng được cảm giác khi đột nhiên trong miệng xuất hiện một mùi vị đậm đà hơn cả dung dịch dinh dưỡng sẽ ra sao. Thế nhưng hôm nay họ đã được trải nghiệm điều đó.

Cảm giác vị giác bùng nổ, tất cả lỗ chân lông trên cơ thể đều giãn ra, có gì đó xoay tròn, nhảy múa trên da thịt, khiến họ run rẩy khắp người. Một loại cảm xúc gọi là "cảm động" chiếm lấy tinh thần của họ, khi hồi thần lại, trong khóe mắt đã vương chút ướt át.

"Xin lỗi, đã để Bạch tiên sinh chê cười rồi." Bố Tống là người đầu tiên điều chỉnh lại cảm xúc, ông cố nháy mắt mấy cái, ép lùi sự ẩm ướt, ngại ngùng cười với Bạch Lê.

"Em trai..." Anh chị Tống thì nhìn cậu em trai có vẻ đắc thắng với ánh mắt phức tạp, gần như có thể đọc được suy nghĩ trên gương mặt cậu.

Đáng ghét thật, những ngày em trai bỏ nhà đi, có phải đã ăn được rất nhiều đồ ngon không? Bọn họ ở nhà lại lo lắng cậu ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, mỗi lần cậu livestream đều tặng rất nhiều quà!

Cuộc trò chuyện cứ thế được mở ra thuận lợi nhờ sự trợ giúp của mười quả dưa chuột.

Sau đó, Bạch Lê cũng ngồi xuống một chiếc ghế sofa đơn, trò chuyện đơn giản với gia đình họ Tống về cuộc sống của Tống Hân Nhiên trong khoảng thời gian này. Khi biết Tống Hân Nhiên thường xuyên dùng bữa ở nhà Bạch Lê, mấy người họ đồng loạt ném về phía cậu ánh mắt đầy ghen tị.

Bạch Lê cười cười, cơ thể càng thả lỏng hơn, lại lái câu chuyện sang đống quà lớn chất ở góc tường.

"Bạch Lê cứ nhận lấy đi!" Bố Tống xua tay, không cho Bạch Lê cơ hội từ chối, "Con Hân Nhiên này thời gian qua đã làm phiền cậu rồi, nếu cậu không nhận thì làm bố mẹ, chúng tôi cũng sẽ không yên lòng. Những thứ này chỉ là đồ ăn, đồ dùng, đều rất hữu ích trong cuộc sống, mua cũng không tốn quá nhiều tiền, cậu cứ nhận đi."

"Phải đó sư phụ, thầy cứ nhận đi!" Tống Hân Nhiên đứng một bên, tha thiết khuyên nhủ.

Những người khác cũng trưng ra vẻ mặt "nếu thầy không nhận, chúng tôi sẽ ở lại nhà thầy không đi".

Bạch Lê thực sự sợ hãi những người cuồng tặng quà này, nói mấy câu cảm ơn rồi đành để mặc những món quà tiếp tục nằm ở góc tường, đợi sau khi gia đình họ Tống rời đi cậu sẽ dọn dẹp sau.

Mặc dù cậu có một không gian trữ đồ vô hạn, nhưng bản thân lại không thích nhét những thứ không cần thiết vào đó. Trong không gian của cậu nhiều nhất là các loại hạt giống, nông sản sau khi thu hoạch, thịt gia cầm, trứng được chính tay cậu nuôi ở Tiên giới, cùng với các món ăn nấu bằng nồi lớn lấy từ chỗ Thực Thần.

Nghĩ đến một căn nhà cho thuê nhỏ thế này, chỉ riêng những món quà mới nhận đã chiếm gần nửa căn phòng, ý nghĩ muốn mua một căn nhà của riêng mình trong lòng Bạch Lê càng thêm mãnh liệt. Khi có nhà rồi, cậu nhất định phải dành riêng một phòng để đồ, dùng để chứa những món quà không bao giờ dùng hết.

Gia đình họ Tống không biết suy nghĩ trong lòng Bạch Lê, thấy cậu nhận quà, vẻ mặt họ càng trở nên thân thiện hơn. Sau đó, dưới lời mời của Bạch Lê và sự quảng bá nhiệt tình của Tống Hân Nhiên, họ đã tham quan ban công nhà Bạch Lê, nhìn những chậu cây xanh tươi mơn mởn, ai nấy đều kinh ngạc há hốc mồm.

Trời ơi! Thật sự có người trồng cây trên ban công nhà, hơn nữa những cây này lại phát triển tốt đến vậy! Nếu không phải vì những cây này không hề yếu ớt, thì hẳn là chủ nhân của chúng đã nắm được kỹ thuật chăm sóc chúng rất tốt.

Nhìn cái cây lớn nhất kia, chắc là bắp cải nhỉ? Cái cọng bắp cải trắng như ngọc nhìn thôi đã thấy mọng nước, phía trên có màu xanh vàng tươi non, với những nếp gấp nhấp nhô, giống như tà váy thiếu nữ xòe ra ở đỉnh. Từng lá cải hơi bung ra, giống như những cánh hoa khổng lồ, gần như che khuất cả cái chậu bên dưới. Nó dường như đang ở trạng thái sắp chín, không cần lại gần ngửi cũng có thể cảm nhận được một mùi hương dễ chịu.

Mấy người nhà họ Tống không tiến lại gần, chỉ ngẩn người nhìn chậu bắp cải khổng lồ, nắm chặt tay nhau, sợ rằng mình không kìm được mà chạy đến cắn một miếng.

Trước đây họ từng nghe Tống Hân Nhiên kể lại rằng cậu giúp Bạch Lê chăm sóc rau củ, nhưng lúc đó họ nghĩ cùng lắm chỉ có một hai chậu, trồng cho vui, cây cũng sẽ không lớn khỏe, nhưng sự thật hôm nay cho họ thấy, hai thầy trò này thật sự có ý định tự cung tự cấp, rau củ sau khi trồng tốt sẽ dùng để ăn.

Lúc này, Tống Hân Nhiên vỗ trán một cái rồi cũng nhớ ra: "A, con quên chưa đưa mọi người đi xem những cây rau mà con trồng rồi, tuy không bằng bên sư phụ, nhưng cũng lớn rất khỏe mạnh đó!"

Gia đình họ Tống: Cả, cả chuyện này nữa sao, hóa ra nhóc con tự mình cũng trồng à...

Vậy, vậy họ có cơ hội được nếm thử những loại rau này rồi sao?

Nghĩ đến khả năng này, ánh mắt người nhà họ Tống nhìn về phía Tống Hân Nhiên trở nên vô cùng nóng bỏng.

Nhưng mà Tống Hân Nhiên không để ý đến tâm trạng của họ, nhún vai một cái lấy làm tiếc, tạt cho ba mẹ anh chị nhà mình một gáo nước lạnh: "Nhưng mà rau bên chỗ con mới trồng chưa bao lâu, chỉ mới mọc mầm thôi, muốn lớn được rau nhà thầy thì phải chờ lâu lâu nữa. Tiếc thật đấy, không thì con có thể nấu cho nhà mình ăn thử rồi."

Hai ngày nay, nhờ tự mình suy ngẫm và các công thức nấu ăn đơn giản nhận được trong game, cậu nhóc học nấu được mấy món rồi, đang là lúc lòng đầy tự tin. Tiếc là không có chỗ để cậu nhóc phát huy.

Nghe lời này, biểu cảm trên mặt người nhà họ Tống rõ ràng là suy sút hơn mấy phần.

Nhắc đến việc nấu ăn, Bạch Lê nhìn thời gian, phát hiện đã sắp mười rưỡi, liền nhắc học trò nhỏ một câu, đừng quên thời gian livestream, hoặc không thì đi thông báo với khán giả một câu, nói hôm nay nghỉ live.

Dạo gần đây Tống Hân Nhiên rất yêu công việc, nghe nhắc đến chuyện phát trực tiếp thì lập tức nhảy dựng lên, nói mình phải về nhà livestream. Xong bắt đầu lôi kéo người nhà của mình cuồn cuộn rời đi.

Bạch Lê đóng cửa lại, bỏ ra nửa tiếng để thu dọn số quà tặng người nhà họ Tống mang tới, sau đó thong thả ôm Chí Tôn nằm vào khoang trò chơi, login game.

Mà cách hai cánh cửa, ở trong nhà Tống Hân Nhiên phía đối diện, cậu nhóc đã nằm vào khoang trò chơi bận bịu chuyện livestream của mình, mấy người nhà họ Tống thì đăng nhập vào nick phụ, treo trong phòng live của Tống Hân Nhiên chờ xem, vừa tán gẫu những chuyện khác.

"Thầy giáo của cục cưng, cậu Bạch ấy, thoạt nhìn rất tốt." Mẹ Tống có thể nói là người đầu tiên trong nhà dỡ xuống phòng bị với Bạch Lê.

"Ừ." Ba Tống cũng gật đầu, đồng ý với cách nói của vợ, nhưng mà ông vẫn còn lời muốn nói, "Là kiểu người giống cục cưng, đều có tấm lòng rộng rãi, chúng ta nhiều người như vậy tới cửa, mà cậu ta không nói lời nào đã trực tiếp mời vào nhà, còn lấy dưa chuột có hương vị khác hẳn đồ bán trên thị trường ra mời, chúng ta biết mình không phải là kẻ xấu, nhưng nhỡ chúng ta có ý đồ gì, để mắt đến rau dưa hoa quả trong tay cậu ta, cậu ta trông cũng không có bao nhiêu sức, vậy thì nguy hiểm."

"Ba nói đúng." Anh hai Tống là người sôi nổi, lúc này cũng muốn lên tiếng, "Nói thật, lúc nhìn thấy cây cải thảo lớn kia, con thực sự chỉ muốn nhào lên cắn một miếng, nhìn nó rất ngon miệng, lại còn thơm nữa..."

Nếu không phải vì bản thân đang là khách, còn là lần đầu tiên gặp Bạch Lê, anh ta thực sự muốn bộc lộ bản chất của mình luôn và ngay.

Lời này vừa nói, tất cả mọi người đều vô cùng đồng cảm.

Vì thế vị trí trò chuyện chuyển từ phòng khách ra đến ngoài ban công, tiện thể nhìn rau dưa Tống Hân Nhiên tự mình gieo trồng. Thực ra cũng chưa thể nói là rau dưa được, cùng lắm mới chỉ là mấy cái mầm con con, hai lá nhỏ xanh xanh mới nhú lên khỏi tầng đất trồng nâu đậm, nhìn cũng có chút đáng yêu.

Aiz.

Người nhà họ Tống đồng loạt thở dài một tiếng, bọn họ càng yêu thích dáng vẻ lúc lớn của đám mầm này hơn.

Nói xong chủ đề này, bọn họ lại bắt đầu nói đến chuyện nhà ở ở đây.

Mẹ Tống xót con út, cảm thấy căn hộ cho thuê này thực sự quá chật chội, nhỏ xíu như vậy, nhiều người tới chơi thôi là không còn chỗ để mà chen nữa, nếu có thể, bà vẫn hi vọng Tống Hân Nhiên đồng ý cùng họ về nhà.

"Con thấy chuyện này khó đấy." Chị tư Tống đánh mắt ra hiệu về phía nhà Bạch Lê, "Em trai rõ ràng là ở chung với Bạch Lê rất tốt, hơn nữa còn rất ỷ lại đối phương, nếu chúng ta bảo thằng bé về nhà ở, nó nhất nhất định sẽ không chịu đâu."

"... Không bằng như vậy đi." Chị ba Tống tự nhiên tiếp lời của em gái, "Đầu tiên mua cho em trai một căn nhà rộng rãi chút ở Sườn Xào Chua Ngọt, xong rồi để thằng bé mời Bạch Lê cùng chuyển tới, như vậy ít nhất phương diện chất lượng sinh hoạt sẽ tốt hơn. Cũng thuận tiện cho nhà mình thỉnh thoảng tới thăm em trai, cùng Bạch Lê thân quen hơn, chờ một thời gian, nói không chừng có thể thuyết phục Bạch Lê tới Phật Nhảy Tường nhà mình ở định cư cũng nên. Cho dù cậu ấy không muốn, thì đổi sang ở một căn nhà rộng rãi hơn cũng không hại gì mà!"

Nghe chị ba Tống nói vậy, những người khác không khỏi động lòng, nghiêm túc suy tính tính khả thi của phương án này.

Lúc này Bạch Lê đang ở trong game, hoàn toàn không biết người nhà họ Tống cũng có ý tưởng mua nhà giống như của mình, chỉ là, cậu thì nghĩ dùng tiền của mình để mua, còn bên kia thì muốn đóng gói cậu đi cùng.

Làm hết công việc đồng áng trong sân, Bạch Lê tính đi dạo một vòng, xem quy hoạch của thôn hiện giờ, nhưng mới vừa đi đến rìa khu dân cư, cậu đã nghe có tiếng than thở từ bên kia truyền tới.

"A a a a! Lại không có, lần này lại là "Thắt lưng thêu mây", phải làm thế nào thì mình tới mở được trọn vẹn cả bộ trang phục đây. Hộp bất ngờ gì chứ, có mà hộp hết hồn thì có! !"

Bạch Lê nhướng mày, có vẻ vật phẩm "Hộp trang phục bất ngờ" cậu thêm lên khu mua sắm đã bắt đầu phát huy công dụng rồi đây?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất