Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà

Chương 82

Chương 82
Ba người đứng ngoài sân, chứng kiến cảnh nhà gỗ sụp xuống.
Dưới cú húc của lợn rừng, vách gỗ vỡ tan thành từng mảnh, đập ruỳnh ruỳnh xuống đất, bụi bay mù mịt, trong nháy mắt, chỗ trước đây từng là nhà gỗ nhỏ đã biến thành một khu phế tích.
Chờ lớp bụi lắng xuống, heo rừng hoàn thành nhiệm vụ trở lại bên cạnh [Vảy Xám], vừa rầm tì kêu "Ụt ịt" như làm nũng, vừa ủi ủi cái đầu bự của mình, làm [Vảy Xám] cũng lảo đảo theo.
"Dừng dừng dừng, đừng có ủn nữa, có tin lát nữa về nhà tao cho mày nhịn đói luôn không hả?!" [Vảy Xám] né tránh, hùng hùng hổ hổ, mạnh miệng nói.
"Ha ha ha!" Khương Hoài Bích ở bên cạnh bật cười, chờ cười đã mới đi lên trước kiểm tra hiện trạng đống phế tích, thấy vách vỗ vỡ vụn thành từng mảnh còn gật gù nói, "Không tồi không tồi, con heo rừng này húc rất chuẩn, khá nhiều ván gỗ vẫn còn nguyên vẹn." Nói xong, bèn ngồi xổm xuống bắt đầu thu nhặt những tấm gỗ còn lành lặn.
[Vảy Xám] nhìn mà ngốc luôn: "Không phải chứ, chị gái à, mấy cái đó không phải đều là rác à, sao cô lại nhét nó vào trong ba lô làm chi vậy?"
"Anh mới gọi ai là chị gái đấy hả! ? Này nhá, em còn chưa đủ tuổi trưởng thành đâu! Với lại, đây không phải là rác, rõ ràng còn mới nguyên, giữ lại chắc chắn không sai!" Thiếu nữ mười bảy tuổi không hài lòng khịt mũi một cái, nhưng động tác rên tay vẫn không ngừng lại chút nào, nhanh nhẹn nhét những tấm gỗ mà bản thân thấy có ích vào trong ba lô.
Đối với việc này, Bạch Lê đã quá quen rồi, còn đi lên giúp Khương Hoài Bích nhặt nhạnh.
"Hì hì, cám ơn anh ~" Cô nàng cười tít cả mắt.
Trong sân chỉ còn một mình mình đang đứng, [Vảy Xám] không hiểu sao cảm thấy lúng túng kinh khủng, giật mình một cái, cũng sáp lại giúp Khương Hoài Bích một tay.
Số ván gỗ của căn nhà cũ không phải ít, ba người cẩn thận nhặt nhạnh, thỉnh thoảng còn tán gấu đôi ba câu.
Khương Hoài Bích tỏ vẻ bí hiểm, nói cho [Vảy Xám] một phương pháp làm giàu: "Theo em thấy, sau chuyện ngày hôm nay, nhất định có không ít người cũng muốn đánh sụp nhà của mình, để đổi sang nhà đá. [Vảy Xám], anh có định làm công việc này không, kiểu cung cấp dịch vụ heo rừng ủi nhà ấy, nhất định sẽ rất đắt khách cho mà xem. Không phải anh còn muốn đền bù tổn thất cho những người khác nữa à, để heo rừng nhà anh đền là được, mỗi lần ủi sụp một nhà, thu người ta mấy trăm đồng, chỗ tiền bỏ ra bồi thường chả mấy là kiếm lại được rồi."
Nghĩ đến túi tiền xẹp lép không còn đồng nào của mình, [Vảy Xám] có chút động lòng, nhưng y vẫn thấy hơi lo lắng: "Thế có được không? Anh thấy cô nghĩ ra được cái ý kiến này đã rất thần kỳ rồi, thêm vài người nữa giống cô thì tội nghiệp mấy căn nhà đó quá..."
"Ôi dào, làm sao mà không được! Anh đừng có coi thường bản năng hùa theo đám đông của con người, anh cứ chờ đó mà xem, một khi việc em nhờ anh đến ủi sập nhà mình lan ra ngoài, không cần anh tới cửa nhà người ta quảng cáo, người có suy nghĩ giống em sẽ tự chủ động tìm đến chỗ anh. [Lê Bạch], anh thấy em nói có đúng không?"
Bạch Lê đang cố nhịn cười từ nãy đến giờ, khẽ gật đầu một cái: "[Hoài Bích] nói không sai, chuyện này quả thực rất có thể sẽ xảy ra, cho dù anh không nắm chắc thì cũng có thể đi thử một chuyến xem thế nào, biết đâu được đấy?"
Đúng thế, biết đâu được thì sao? Không ai đến tìm y thì y cũng chả mất cái gì, nếu có người tới tìm, vậy chính là nhặt được của hời, không kiếm thì phí! Chỉ là để heo rừng ủi phòng thôi mà, trước lạ sau quen, không chỉ kiếm được tiền, còn có thể tiêu hao bớt sức lực của heo rừng. Quả là ý kiến hay, một mũi tên trúng hai đích!
[Vảy Xám] dùng sức xoa mặt, thực hiện động tác khởi động làm nóng người: "Vậy tôi thử xem!"
Khương Hoài Bích hài lòng gật đầu: "Đúng đúng, chính là như vậy, vịt con tiến lên!"
Chờ khi nào [Vảy Xám] tìm được khách hàng đầu tiên, cô cũng có thể theo tới, bắt đầu công cuộc dọn dẹp đồng nát...
Bạch Lê trầm ngâm liếc mắt nhìn Khương Hoài Bích một cái, cứ cảm thấy cô nàng này còn có tính toán nào khác nữa.
"A, đúng rồi, anh đại [Lê Bạch]!" [Vảy Xám] hồ hởi gọi Bạch Lê một tiếng, "Chúng ta gặp nhau tức là có duyên, cậu có cần cung cấp dịch vụ phá nhà không, chỉ cần để heo rừng ủi nhẹ một cái, cậu có thể đổi một căn nhà khác rồi đó! Nếu cậu cần, tôi ủi nhà miễn phí cho cậu luôn!"
Không cần biết là có kiếm được tiền hay không, chỉ cần xin làm bạn được với anh đại thôi ~
Ý cười nhẹ như gió xuân trên mặt Bạch Lê tắt ngấm, thay vào đó là biểu cảm: Khóe miệng cứng đờ, ánh mắt đờ đẫn. Cậu không tài nào ngờ được, chính lại lại là người "Bị hại" đầu tiên giúp mở rộng công việc kinh doanh này!
"Không cần đâu, tôi tạm thời không có ý định đổi nhà." Bạch Lê yếu ớt nói, không đành lòng nhìn [Vảy Xám] lộ ra vẻ mặt thất vọng buồn rầu, bèn thêm một câu, "Chúng ta có thể thêm bạn tốt trước, sau này có cần, tôi sẽ đi tìm anh?" Hoặc là để cậu giúp [Vảy Xám] quảng cáo cũng được!
[Vảy Xám] lập tức tươi hơn hớn, vội vội vàng vàng thêm bạn với Bạch Lê.
Chờ thu dọn xong đống đổ nát trong sân nhà Khương Hoài Bích, cũng đã đến lúc chào tạm biệt. [Vảy Xám] vẫy vẫy tay với hai người, dẫn theo heo rừng của mình quay về nhà.
Bạch Lê nhìn bóng một người một heo chậm rãi đi xa. Một con heo to bự như vậy, một người cao gầy như vậy, sau khi đi xa thật xa thì gần như không thể nhìn thấy bóng lưng [Vảy Xám] nữa, nhưng Bạch Lê vẫn có thể thấy loáng thoáng cái mông heo rừng.
"[Lê Bạch], anh đang nghĩ gì vậy?" Khương Hoài Bích tò mò hỏi.
Người cũng đi rồi, sao Bạch Lê vẫn chưa về nhà nhà nữa, đừng nói là anh ấy thấy hối hận, muốn gọi [Vảy Xám] quay lại giúp mình ủi nhà nhé?
Bạch Lê nhanh chóng hoàn hồn, ngờ vực nói với Khương Hoài Bích: "Anh đang nghĩ, heo rừng lớn thế kia, [Vảy Xám] không định trèo lên lưng nó ngồi, thay cho đi bộ à?"
Khương Hoài Bích: ! ! ! !
Còn có thể như vậy nữa hả? ? Sao cô không nghĩ tới chứ! ! Đột nhiên có hơi hơi muốn đi bắt một em thú cưng to to về rồi đấy!
Bạch Lê nói câu này xong lại lấy làm tiếc lắc đầu, cậu chào tạm biệt với Khương Hoài Bích rồi quay về nhà mình. Còn Khương Hoài Bích vẫn đang trong cơn khiếp sợ, cô hoảng hoảng hốt hốt mở cổng rào đi vào sân, hoàn toàn quên mất việc mình có thể gửi tin nhắn nói chuyện này cho [Vảy Xám] biết.
Chờ cô nhớ ra, thì [Vảy Xám] cũng sắp về đến nhà rồi, nghĩ thế cô lại càng lười nhắn tin cho đối phương. Chậc, dù sao chẳng mấy chốc nữa là bọn họ lại gặp nhau rồi, đến lúc đó nói chuyện trực tiếp cũng được.
Bạch Lê về nhà, đột nhiên có cảm giác, cậu nghiêng đầu nhìn sang nhà hàng xóm bên kia, quả nhiên phát hiện bóng dáng [Yêu Tinh] ở trong sân. Chỉ thấy hắn ngồi một mình ở chỗ bàn gỗ tròn, trước mặt là bể cá cực lớn, bản thân thì đang yên lặng cùng con cá trong bể, bốn mắt nhìn nhau.
Lòng hiếu kỳ trỗi dậy, Bạch Lê dừng bước, quay sang, đi về phía hàng rào sát vách với nhà [Yêu Tinh].
May mà lúc bọn họ dựng hàng rào không làm quá cao, cho nên bây giờ cách một hàng rào thế này cũng có thể dễ dàng trò chuyện.
Văn Tinh Diệu nghe tiếng Bạch Lê, ngẩng đầu lên, thấy cậu đang nghiêm túc nhìn mình, sự mông lung trước đó như bị một cơn gió thổi tan, hắn tìm được người có thể thoải mái tâm sự rồi.
"[Lê Bạch], cậu có muốn qua nhà tôi không, bên chỗ tôi có chuyện muốn nhờ cậu xem giúp." Văn Tinh Diệu mời Bạch Lê.
Bạch Lê đương nhiên là không từ chối, không tới một phút, cậu đã đứng ở trong sân nhà Văn Tinh Diệu rồi.
"Anh muốn tôi xem giúp cái gì cơ?" Bạch Lê nhìn quanh một vòng, chỉ cảm thấy được hoa màu bốn phía vây quanh cũng là một trải nghiệm rất thú vị, [Yêu Tinh] quả nhiên không không thẹn với thiết lập tính cách yêu làm ruộng của mình...
"Chính là nó." Văn Tinh Diệu chỉ chỉ bể cá trên bàn, cá Koi vàng trong bể thấy Văn Tinh Diệu chỉ mình thì vui vẻ vẫy vẫy đuôi, "Hôm nay tôi online thì thấy có thông báo của hệ thống, nói con cá này muốn nhận tôi làm chủ nhân, tôi chọn đồng ý. Kỹ năng của nó cũng không tồi, lúc ở bên cạnh có thể tăng 10% giá trị vận may, nhưng bây giờ lại có một vấn đề, cá... Có thể sống trên cạn à?"
Hắn cũng không thể đi đâu cũng kè kè theo cái bể cá bên cạnh được!
Bạch Lê... Bạch Lê thực sự chưa nghĩ đến vấn đề này _ (:з" ∠) _

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất