Cung Tường Vãn Tâm

Chương 267: Phục tùng

Thấy Triệu Thanh Uyển khóc mãi không ngừng, Tiêu Sát giúp nàng lau nước mắt, an ủi: "Được rồi đồ ngốc, ngoan, không khóc nữa, trẫm thật sự không chịu nổi nữa mắt của nàng đấy."

Triệu Thanh Uyển ôm chặt Tiêu Sát, nghẹn ngào lẩm bẩm: "Hoàng thượng..."

"Hửm? Đồ ngốc muốn nói gì cứ nói đi, trẫm nghe."

"Thần thiếp cần ngài. Từ ngày đầu tiên gả cho ngài cho đến hiện tại, thần thiếp vẫn luôn cần ngài, trước nay chưa từng có thời điểm không c ần ngài."

"Thật không? Từ ngày đầu tiên nàng gả cho trẫm đã cần trẫm rồi à?"

"Vâng. Hôm ấy thần thiếp cố tình tỏ ra mình không cần ngài đầu là vì giận dỗi với ngài, muốn giả vờ lạnh lùng, thờ ơ lạnh nhạt, rộng lượng mà thôi. Thật ra thần thiếp giả vờ mệt lắm. Bởi vì trong lòng thần thiếp thật ra rất cần ngài, cần ngài dỗ thần thiếp. Chỉ cần ngài dỗ thần thiếp thêm chút nữa, thần thiếp chắc chắn sẽ không giả vờ được nữa, tình nguyện trở thành tù binh của nam nhân tình cảm như ngài."

"Hoàng hậu của trẫm, nàng đúng là đồ ngốc thẳng thắn. May mà trẫm chưa từng phụ nàng." Nghe nữ nhân trong lòng hoàn toàn buông bỏ tôn nghiêm và mặt mũi để bày tỏ với mình, Tiêu Sát vừa cảm động, vừa cảm thán, nhưng nhiều nhất vẫn là vui mừng, "Đồ ngốc, thế bây giờ nàng có cần trẫm không?"

"Dạ? Đương nhiên là cần!"

"Ha ha, tự nàng nói đấy. Thế trẫm sẽ lập tức thỏa mãn đồ ngốc nhà nàng..."

Không cho Triệu Thanh Uyển phản bác, Tiêu Sát lại hôn lên môi nàng.

Triệu Thanh Uyển nhắm mắt lại, hàng lông mi vì động tình mà khẽ run.

Nam nhân hôn từ môi xuống cần cổ trắng ngần của nàng, hắn cứ quyến luyến hôn nàng mãi, nữ nhân càng ngày càng khó kìm nổi lòng mà r.ên rỉ.

"Hoàng thượng... Bây giờ thần thiếp cần ngài..."

"Được, ngoan, trẫm thỏa mãn nàng ngay."

Cảm nhận khát vọng cực hạn của Triệu Thanh Uyển dành cho mình, Tiêu Sát mới thỏa mãn nàng, cho nàng trải qua sự chờ đợi dày vò mà sung sướng cảm nhận được vui thích tột độ.

Hắn thở dốc.

Nàng r.ên rỉ.

Tình yêu động lòng người này khiến mặt trăng trốn sau tầng mây ngoài cửa sổ vừa chui ra lại phải trốn đi.

Sau khi kết thúc, nữ nhân mệt mỏi rã rồi, nhưng Tiêu Sát vẫn quyến luyến hôn nàng, ôm nàng đi vào giấc ngủ.

Mãi đến hôm sau tỉnh dậy, hắn lại bất cẩn hôn làm cho nàng tỉnh.

"Đồ ngốc, dậy rồi à?"

"Vâng, ngài lại nằm đè trên người ta hả?"

"Không phải nàng thích trẫm thế sao?"

"Người ta nhẹ như vậy, ngài thì cường tráng, ai thích chứ?"

"Tối qua hoàng hậu mới là người thẳng thắn với trẫm, sao mới ngủ một giấc đã thành người hết thẳng thắn rồi? Thế này không ngoan đâu!"

"Ngài lại thuyết giáo với thần thiếp, thần thiếp thừa nhận mình thích là được chứ gì!"

"Thế còn được! Sau này nếu như hoàng hậu không thẳng thắn, trẫm sẽ đều thuyết giáo với nàng. Nếu thuyết giáo bằng miệng không có hiệu quả, trẫm chỉ đành dùng đến hành động đến khi nào hoàng hậu thẳng thắn mới thôi." Tiêu Sát khẽ cười, sau đó cúi đầu hôn lên môi nàng.

Triệu Thanh Uyển hờn dỗi trừng mắt.

"Đáng ghét, thần thiếp biết ngài lúc nào cũng có cách khiến thần thiếp nghe lời, thần thiếp chỉ đành chấp nhận số mệnh thôi!"

"Cái trẫm muốn không phải hoàng hậu chấp nhận số mệnh, trẫm muốn hoàng hậu cam tâm tình nguyện."

"Được rồi, người ta cam tâm tình nguyện để ngài thuyết giáo."

"Ha ha ha, hoàng hậu của trẫm đúng là càng ngày càng đáng yêu. Xem ra trẫm yêu thương hoàng hậu của trẫm như tiểu công chúa bao nhiêu năm qua chẳng uổng phí!"

"Đương nhiên là không uổng phí, người ta đâu phải người không tim không phổi."

Trước khi xuống giường, Tiêu Sát nói chuyện yêu thương với Triệu Thanh Uyển một lúc, sau đó đứng dậy hưởng thụ cảm giác được nàng săn sóc thay quần áo vào chải tóc, rồi hăng hái đi thượng triều.

Mấy ngày sau, Triệu Thanh Uyển nhận được danh sách các cung nhân xuất cung từ Từ Xuân Ý và tổng quản Dịch U Đình.

Cung nhân bình thường già yếu bệnh tật hay muốn xuất cung, nàng đều cho họ ít bạc, thả họ xuất cung.

Còn tội nô, chỉ cần đã ở Dịch U Đình tròn mười năm, tất cả đều được thả tự do.

Trong danh sách tội nô được thả xuất cung đương nhiên có Cố Linh Ngọc bị nhốt ở Dịch U Đình mười ba năm.

Một người từng là tiểu thư nhà quan, phi tần của hoàng đế phải sống ở nơi âm u dơ bẩn như Dịch U Đình mười ba năm, Cố Linh Ngọc đương nhiên không còn xinh đẹp như trước.

Trên đầu ả ta đã có tóc bạc, da cũng nhăn nheo, mắt không còn sáng trong.

Có điều sau khi bước ra khỏi cánh cửa hoàng cung, ả ta lại quay đầu nhìn, ánh mắt trở nên sắc bén.

Năm thứ hai, An Hằng tròn mười lăm tuổi.

Tiêu Sát chính thức lập hắn làm thái tử, cho hắn mỗi ngày cùng triều thần thượng triều, thảo luận chính sự, chính thức tham dự triều chính.

Trong cùng năm, quyền lực của Trâu tả tướng gần như đã bị Tiêu Sát thâu tóm hết.

Dưới sự bày mưu của hắn, các quan viên tâm phúc được hắn đề bạc lấy ra chục chứng cứ, cùng nhau buộc tội Trâu tả tướng.

Tiêu Sát niệm tình Trâu Lạc Dương đang trấn thủ biên quan, chỉ cách chức Trâu tả tướng, bắt ông ta trả lại đủ số bạc mình tham ô về lại quốc khố, sau đó cho ông ta về quê dưỡng lão, không hạ lệnh áp giải ông ta vào đại lao chờ chết.

Trâu tả tướng đã bị cách chứng, Lan phi từng hãm hại Triệu Thanh Uyển hắn đương nhiên cũng không cần phải giữ lại.

Hắn thầm sai người giở trò vào đồ ăn và huân hương Lan phi sử dụng mấy ngày, sau một tháng, trong lúc cẩu thả với Trình Phú Quý Lan phi hương tiêu ngọc vẫn, đến khi chết vẫn chưa nhìn thấy khuôn mặt tên cuồng đồ cẩu thả với mình mười mấy năm.

Trình Phú Quý đã được thăng chức làm nhị đặng thị vệ khi ấy sợ đến mức mặc quần bỏ chạy.

Tiêu Sát không lấy mạng Trình Phú Quý.

Dù gì người này đã giúp đã giúp hắn giải quyết phiền phức lớn như Lan phi.

Lan phi qua đời.

Hậu cung không còn phi tần nữa.

Từ hình thức, cuối cùng Tiêu Sát cũng có thể cho Triệu Thanh Uyển cuộc sống lý tưởng mà nàng muốn.

Tuy quá trình có hơi lâu, nhưng từ khi đuổi các phi tần ngày xưa ra khỏi hậu cung, Triệu Thanh Uyển đã không còn so đo việc này.

Bởi vì nàng biết dù là tinh thần hay thể xác, phu thê bọn họ sớm đã chỉ có nhau, không còn bất kỳ ai chen giữa.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất