Nhìn Triệu Thanh Uyển tháo đôi hoa tai xuống, Thuần thái phi nói: "Hoàng hậu, nếu bên ngoài có kẻ một lòng muốn đối phó ngươi, số trang sức này cùng lắm chỉ giải vây nhất thời."
"Điều này Thanh Uyển biết, có thể giải vây nhất thời thì cứ giải vây nhất thời trước đi. Không biết Tần ma ma mà Thuần thái phi vừa nói, bà ấy với ma ma khi nãy bao lâu thì thay phiên đưa đồ ăn một lần?"
"Nếu không có gì khác thường, hai người họ ngày nào cũng sẽ đến lãnh cung, một người phụ trách đưa bữa sáng, một người phụ trách đưa bữa tối."
"À, thế thì chúng ta cứ từ từ, nếu Tần ma ma kia tối nay đến đưa bữa tối cũng không thể đưa đồ ở bên ngoài vào thì Thanh Uyển sẽ tìm cách khác."
"Hoàng hậu..."
"Thuần thái phi có gì cứ việc nói thẳng."
Thấy Thuần thái phi nghiêm túc nhìn mình, muốn nói lại thôi, Triệu Thanh Uyển khẽ cười.
"Được. Hoàng hậu, ta muốn hỏi ngươi, nếu đã biết cuộc sống ở lãnh cung chính là như vậy, chẳng lẽ ngươi không muốn sớm ngày rời khỏi đây sao?"
"Lúc mới đến Thanh Uyển quả thật chưa từng nghĩ, có điều..."
"Bây giờ đã nghĩ rồi đúng không?"
"Thanh Uyển không biết. Thuần thái phi, người cũng biết người trong hoàng cung ai cũng lục đục với nhau, cho dù rời khỏi lãnh cung, cuộc sống của Thanh Uyển cũng không thể tốt hơn. Phượng Nghi Điện và vị trí hoàng hậu này trước nay đều không phải thứ ta mong muốn."
Nói đến đây, trong đầu Triệu Thanh Uyển lại nhớ đến hình ảnh Tiêu Sát điên cuồng trên giường phượng.
"Hoàng hậu, nhưng ngươi đã là hoàng hậu, là nữ nhân của hoàng đế. Xưa nay nữ nhân của hoàng đế chỉ có một kết cục, đó là cả đời bị bức tường hoàng cung giam giữ. Tự tiện chạy ra khỏi cung hoặc tự sát đều sẽ liên lụy cửu tộc. Trừ khi ngươi không có người thân gia tộc, hoặc không màng tính mạng của bọn họ mà làm liều, nếu không..."
Thuần thái phi không nói tiếp nữa.
Những điều bà nói, Triệu Thanh Uyển là hoàng hậu đương nhiên biết rõ hơn ai, cũng như việc bị ép gả cho Tiêu Sát, hôn sự không phải là chuyện của một mình nàng nàng.
Tất cả đều không phải việc mà một Triệu gia nhỏ bé có thể quyết định.
"A!"
Ngay khi Triệu Thanh Uyển đang rơi vào trầm tư, trong sân đột nhiên truyền đến tiếng hét của Vân Tụ.
"Thuần thái phi, ta ra ngoài xem."
"Ta cũng đi."
Hai người đứng dậy ra ngoài thì thấy Vân Tụ đang hoảng loạn chạy lung tung trong sân. Mà phía sau nàng là mấy con chuột rất lớn, ánh mắt hung dữ, ai nhìn cũng sởn tóc gáy.
"Hu hu... Nương nương, cứu mạng!"
"Trên người Vân Tụ chắc dính thứ gì dơ bẩn nên mấy con súc sinh này mới đuổi theo nàng ấy. Hoàng hậu, ngươi đi mang nước ấm đến đi, ta lấy gậy."
"Vâng."
Có lẽ do sống trong lãnh cung nhiều năm, mỗi lần đối diện với bất kỳ tình huống nào Thuần thái phi đều vô cùng bình tĩnh. Bà phân công công việc với Triệu Thanh Uyển, một người đi lấy nước ấm, một người đi lấy gậy.
"Hu hu hu... Thuần thái phi, cứu mạng với!"
"Đừng sợ, đám súc sinh này cũng như người trong cung, đều bắt nạt kẻ yếu! Nếu nó chạy đến chân của ngươi, ngươi cứ dẫm chết nó là được!"
Thuần thái phi nhanh chóng tìm được cây gậy rồi chạy đến chỗ Vân Tụ, xua đuổi đám chuột kia.
Một lúc sau Triệu Thanh Uyển cũng bưng một chậu nước nóng tới.
"Thuần thái phi, nước này để hất chúng sao?"
"Đúng vậy. Hoàng hậu, để ta làm!"
Đám chuột như bị trúng tà, dù đã dùng gậy đuổi nhưng vẫn cứ không chịu đi. Chúng khăng khăng bao vây Vân Tụ, muốn công kích nàng.
Thuần thái phi đưa gậy cho Vân Tụ rồi đi nhận lấy chậu nước trong tay Triệu Thanh Uyển, hất đổ lên người hai con chuột.
Hai con chuột kia đau đớn giãy giụa.
Bị hất nước nóng như vậy tuy không lập tức chết đi nhưng lại khó sống.
Thấy hai người bạn của mình bị thế, để giữ mạng, những con chuột khác cũng giống như con người bỏ chạy tứ phía.
"Cuối cùng cũng đi rồi, hù chết nô tỳ!"
"Ngươi mau đi rửa tay. Còn nữa, giặt sạch tất cả xiêm y giày vớ của ngươi rồi đem đi phơi đi."
"Dạ? Trên người nô tỳ dính gì thu hút đám chuột sao?"
Nghe Thuần thái phi nói, Vân Tụ sợ hãi cúi đầu nhìn xiêm y và giày của mình.
Khi nãy nàng chỉ muốn đem chôn số đồ ăn hôi thối kia dưới gốc cây để tránh muỗi kiến mà thôi, không ngờ còn chưa kịp đào hố thì từ đâu có mấy con chuột lớn đột nhiên nhảy ra.
Nàng tưởng chúng ngửi thấy mùi đồ ăn nên đến, ai ngờ lại khăng khăng đuổi theo nàng, có làm gì cũng không cắt đuôi được.
Đúng là dọa nàng sợ đến mức mất hồn mất vía.
"Nếu ta đoán không sai thì chắc là vậy, nếu không tại sao đám súc sinh kia chỉ bao vây ngươi mà không công kích ta và hoàng hậu chứ!"
"Đúng là khó lòng phòng bị, không từ thủ đoạn, xem ra lại nhắm vào ta."
"Nương nương, chúng ta đã vào lãnh cung rồi Lan phi vẫn không chịu dừng tay, đúng là độc ác!"
"Sao ngươi biết là Lan phi?"
"Trong số các nương nương trong hậu cung thì nàng ta là người có dã tâm nhất, nô tỳ cảm thấy chắc chắn là nàng ta."
"Dã tâm của Lan phi luôn viết ra ngoài mặt, nhưng những phi tần khác không phải ai cũng là đèn cạn dầu. Sau lưng họ đều là những gia tộc khổng lồ, ai mà không có dã tâm? Nếu không có dã tâm, gia tộc của họ đã không đưa họ tiến cung. Chỉ có Triệu gia ta...""
Nói đến đây, Triệu Thanh Uyển không tiếp tục.
Nàng xuất thân từ một gia đình thương gia bình thường, gia tộc không quyền không thế, nhưng bản thân lại bay lên cành cao thành phượng hoàng, trở thành chủ tử chính cung.
Ai gặp nàng cũng đều làm bộ làm tịch cung kính hành lễ, nhưng trong lòng những quý nữ đó chắc chắn đều không phục nàng, đều muốn nhìn nàng bị cười chê.
Trước đêm qua, nhờ được hoàng đế Tiêu Sát "sủng ái", không ai dám đụng vào nàng. Bây giờ nàng bị biếm vào lãnh cung, những kẻ dã tâm lớn lòng dạ hẹp đó liền nghĩ cách để tra tấn nàng, thậm chí có kẻ muốn dồn nàng vào chỗ chết.
Ánh mắt Triệu Thanh Uyển phẳng lặng như hồ nước.
"Được rồi Vân Tụ, ngươi mau đi giặt y phục rồi phơi đi."
"Nương nương, đêm qua chúng ta vào lãnh cung không kịp mang theo xiêm y..."
"Ta có, đi, ta đi lấy cho ngươi một bộ."
"Tạ Thuần thái phi."
Vân Tụ theo Thuần thái phi về phòng lấy đồ.
Triệu Thanh Uyển đứng yên một chỗ, cúi đầu nhìn hai con chuột còn đang giãy giụa chưa hoàn toàn tắt thở, híp mắt.