_______Pov El_______
Ngày hôm nay vẫn như những ngày bình thường, tôi thức dậy trong một cái lồng sắt cao 2m cùng với những nô lệ khác. Kai-kun vẫn nằm ngay bên cạnh tôi ngủ ngon lành.
Bữa sáng của chúng tôi là một mẩu bánh mì đã mốc xanh vì Giac không ăn được nữa nên chúng tôi mới có ăn.
Tôi nhớ lúc ở cùng cha mẹ, bữa sáng của tôi lúc nào cũng là một ổ bánh mì nóng giòn mới ra lò do mẹ tôi nấu. Nhà tôi thu nhập chính là bán bánh mì tại một ngôi làng nhỏ của á nhân tại Un, một ngày nọ một đàn ma thú tấn công làng của tôi, cha mẹ vì bảo vệ tôi mà chết, cuối cùng chỉ còn tôi sống sót.
Tôi lưu lạc trong rừng rất lâu rồi bỗng Gaic xuất hiện, hắn cho tôi đồ ăn, trong lúc tôi không đề phòng hắn đeo cái vòng cổ đáng ghét này lên người tôi.
Hồi tưởng như vậy đủ rồi. Tôi không muốn phải nhớ lại nữa.
Tôi chia đều mẩu bánh mì đó cho các nô lệ, họ vẫn không có sức sống như vậy.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Giac cho xe chạy đi.
Đi được một khoảng thì xe run lắc dữ dội, tôi tò mò ngước mặt lên xem thì thấy một đàn sói gồm 11 con, chúng đang chặn trên đường, trông chúng rất đói.
Gaic vội vàng bỏ chạy khỏi chỗ ngồi của người đánh ngựa, mở cửa lồng giam, tóm lấy tôi và ném ra ngoài.
Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì mình đã bị ném lại đàn sói rồi.
Tôi hoảng sợ, tôi sẽ chết mất, tôi quay lại cầu cứu Giac thì hắn đã cao chạy xa bay rồi.
Nhưng Kai-kun thì lại khác, em ấy trốn khỏi lồng giam, chạy thật nhanh lại chỗ của tôi, đá vào mặt một con sói, điều đó làm tôi rất vui. Con sói đó bật dậy, tấn công Kai-kun, tôi sẽ không để điều đó xảy ra.
Tôi kéo Kai-kun ra khỏi nơi em ấy đang đứng, con sói lấy đà chuẩn bì tấn công chúng tôi, tôi tưởng mình đã chết, tôi nhắm mắt lại một giây hai giây ba giây, tôi chưa chết.
Tôi mở mắt ra một cái bóng trắng xuất hiện, nhanh chóng chém chết 11 con sói chỉ trong vòng 15 giây "hiện trường" không còn lại thứ gì.
"Hai em ổn chứ"
Người ấy hỏi, giọng đàn ông nhưng lại trong trẻo hơn như chưa vỡ giọng vậy.
Tôi nhìn kĩ hơn, anh ấy là một miêu nhân với mái tóc màu trắng toát và đôi mắt xanh như bầu trời, anh ấy trông còn rất trẻ như chỉ lớn hơn tôi có vài tuổi thôi.
Tôi và Kai-kun trả lời lại anh ấy, mẹ đã dặn là phải lễ phép với người đã giúp mình.
Anh ấy hỏi chúng tôi vài câu hỏi, tôi và Kai-kun trả lời thật thà, anh ấy giới thiệu anh ấy là Nico- một cái tên khá dễ thương cho một đứa con trai, cùng tộc với tôi.
Rồi anh Nico-san hỏi bọn tôi có muốn trở thành đồ đệ của anh ấy không. Vì một vài lí do, tôi thực sự muốn đi cùng anh ấy.
Tôi đồng ý, và Kai-kun cũng vậy. Tôi không biết vì sao Kai-kun luôn đợi tôi nói trước rồi mới nói sau.
Nico-san gọi tôi và Kai-kun lại, tôi không biết anh ấy định làm gì nhưng bản năng mách bảo tôi cứ đi đến chỗ của anh ấy. Bản năng của tôi không bao giờ sai, nó còn cứu tôi vài lần trước đó rồi nên tôi cứ lại chỗ của anh ấy.
Anh Nico đọc một phép nào đó tôi nghe lạ lắm rồi chiếc vòng nô lệ của tôi bị phá vỡ.
Cảm xúc của tôi từ ngạc nhiên đổi thành vui mừng, nước mắt của tôi tuôn ra, không biết bao lâu rồi tôi không khóc. Tôi khóc rất lâu, rất lâu cùng với Kai-kun.
Khi chúng tôi dừng khóc hẳn, Nico-san nói với chúng tôi là sẽ đi vào thành phố, tôi và Kai-kun tất nhiên là đi cùng Nico-san.
Anh ấy nói sẽ mua quần áo cho chúng tôi, nhưng anh ấy là ân nhân của của chúng tôi, nếu tôi nhận thì sẽ thất lễ lắm.
Nhưng anh ấy lại mắng chúng tôi, còn nói chúng tôi bỏ thái độ phân biệt chủng tộc đi do Kai-kun khơi mào.
Chúng tôi đi được ít lâu thì tự nhiên một con gấu nhảy ra, nó cùng loài với bọn ma thú đã tấn công làng của tôi, tôi sợ lắm.
Nhưng Nico-san lại nói bọn tôi đi đánh nó. Không biết vì sao câu nói của anh làm tôi đỡ sợ, nhưng làm sao tôi có thể đánh được nó chứ, nó quá to và mạnh.
Nico-san nói sẽ cho chúng tôi vũ khí, nhưng chuyện tôi thắng nó là không thể, lực lượng quá chênh lệch.
Anh ấy lấy ra hai thanh kiếm từ [kho không gian] một pháp thuật đặc biệt mà không phải ai cũng học được.
Dù nhìn bao nhiêu lần tôi vẫn thấy ngạc nhiên.
Một thanh màu trắng và một thanh màu đen.
Tôi cầm lấy thanh màu trắng, cơ thể tôi bỗng nhiên nhẹ hẳn đi.
Con gấu lao về phía chúng tôi một lần nữa, chúng tôi tản ra, Nico-san không biết từ lúc nào đã ở trên cây.
Anh ấy đứng đó, quan sát chúng tôi, anh ấy nói sẽ chỉ cho chúng tôi kiếm kĩ để đánh với con gấu.
Những gì anh ấy nói vừa dễ hiểu vừa khó hiểu, không biết vì sao tôi lại có thể làm theo, Kai-kun cũng không kém gì tôi.
Chúng tôi phải vừa né các đòn tấn công của con gấu, vừa tung ra các đòn chém, bổ dọc, đâm. Nhưng da con gấu quá dày, các đòn đánh của chúng tôi lại quá nông, vì thế việc đánh nhau rất khó khăn.
-----15 minutes later------
Không thể tin được, chúng tôi đã đánh thắng được nó.
Trước hết chúng tôi hạn chế cử động của con gấu bằng cách cắt vào các khớp giữa các chi, tiếp đó là đánh đi đánh lại vào một chỗ để rút máu con gấu một cách từ từ.
Cuối cùng, chúng tôi đâm vào đầu con gấu để kết liễu nó.
Tôi và Kai-kun đang nhớp nháp bởi máu của con gấu.
Nico-san gọi chúng tôi lại, niệm hai chữ [tẩy rửa] một phép cấp thấp thuộc hệ Quang, tôi vẫn không quen được khi anh ấy sử dụng ma thuật.
Nico-san không biết có còn bí mật nào nữa không, nhưng tôi chắc chắn bí mật đó không hề nhỏ.
Tôi và Kai-kun cảm ơn Nico-san, rồi anh ấy bỗng dưng nói chúng tôi không được sử dụng kính ngữ với anh ấy nữa.
Khó quá, lần đầu tiên tôi không sử dụng kính ngữ với người khác trừ Kai-kun ra.
*Ọtttttttttttt*
Bụng của chúng tôi réo lên, tôi đỏ mặt ôm bụng,anh Nico có vẻ không để ý lắm, anh ấy nói sẽ nấu ăn cho chúng tôi ăn.
Tôi không ngờ được rằng anh ấy lại có thể nấu ăn đấy, bình thường không có mạo hiểm gia nào có thể nấu ăn cả...Anh Nico là mạo hiểm gia phải không?
Sau một lúc, anh ấy lấy nguyên liệu ra từ [kho không gian] và nấu ăn cho chúng tôi.
Tôi tự hỏi trong cái kho đó có gì mà ngay cả một cái muỗng cũng có, tốt nhất là tôi nên làm quen với chuyện này đi.
Tôi và Kai-kun, cầm bát lên, ăn thử một muỗng... Nó ngon quá, mùi vị lan tỏa trong miệng, miếng thịt thì không quá dai không quá mềm, vị rất vừa ăn, tôi ăn thêm, ăn thêm nữa, ăn đến khi tôi không ăn được nữa.
Trong lúc ăn, tôi trò chuyện với Kai-kun, tôi vẫn tò mò là anh Nico bao nhiêu tuổi, nhưng rồi tôi lỡ nói thành lời.
Anh ấy nghe được rồi, ngại quá đi mất.
Anh Nico hỏi chúng tôi xem trông anh ấy bao nhiêu tuổi, thật lòng tôi ước gì trông anh ấy già hơn ít nhất cũng phải 18 tuổi, nhưng tôi lại thấy anh ấy chỉ 15 tuổi.
Tôi nghĩ nếu nói anh ấy quá trẻ anh ấy sẽ giận nên tôi nâng ảnh lên 16 tuổi.
Kai-kun thì trả lời thẳng ra.
Anh Nico nói cứ lấy 15 tuổi làm tuổi của anh ấy, bọn tôi cũng phản bác lại điều đó qua vô lí.
Nhưng anh ấy đổi chủ đề đi đến thành phố.
Trên đường đi, chúng tôi gặp rất nhiều ma thú yếu có mạnh có, bọn tôi xử hết.
Anh Nico là người dọn dẹp "bãi chiến trường" do chúng tôi tạo nên, do càng đánh chúng tôi càng có thêm kinh nghiệm nên bây giờ tôi có thể chém chết một con goblin chỉ trong một nhát nhưng việc một chấp 10 vẫn là không thể.
Tôi không biết vì sao khi cầm thanh kiếm trong tay, tôi lại trở nên mạnh nhiều như thế.
Đến trước cổng thành, nỗi lo sợ của tôi cứ lớn hơn, tôi sợ thành phố, và có vẻ Kai-kun cũng vậy.
Anh Nico vẫn nói chuyện với chúng tôi như bình thường, chúng tôi cố gắng tỏ vẻ bình thường hết sức trả lời anh ấy.
Theo như được biết, cây kiếm của tôi đang vắt chéo ngang hông có tên là Shiro, một cái tên thật đẹp.
Còn của Kai-kun là Kuro.
Từ khi biết tên của thanh kiếm tôi như người mất hồn, tôi không nhớ được gì hết, tôi chỉ nhớ là anh ấy dẫn tôi đi mua quần áo rồi chuyện gì nữa đã xảy ra.
Tôi hoàn toàn mất tỉnh táo.
Anh Nico bỗng nhiên dừng lại hỏi.
"Hai em đang sợ thành phố có đúng không? Phải trả lời thật lòng. hiểu chưa."
Tại sao anh ấy lại biết.
Nhưng tôi và Kai-kun vẫn trả lời anh ấy sau khi nhìn nhau.
Tôi và Kai-kun thường làm như vậy như là bàn bạc với nhau qua ý chí vậy, chúng tôi như có thể hiểu được nhau chỉ qua một ánh nhìn.
Tôi đã trả lời nhưng lại hối hận.
Lỡ như anh ấy xem bọn tôi là gánh nặng thì sao?
Nhưng anh ấy lại không nói thế, anh ấy nói anh ấy hiểu nỗi đau của bọn tôi.
Tại sao vậy? Tại sao một người mạnh như anh lại hiểu được điều này? Anh không hiểu gì hết!!!
Tôi làm gì vậy, tại sao tôi lại không tin tưởng ân nhân của mình.
Anh ấy nói chúng tôi có quyền quyết định cuộc đời của chúng tôi, chúng tôi hoàn toàn tự do, hoàn toàn có thể làm theo ý mình.
Khóe mắt tôi cay cay, nước mắt chảy ra, và Kai-kun dường như cũng như tôi.
Anh Nico là đồ ngốc.
____Pov Kai___
Tôi là Kai, năm nay 11 tuổi, tôi làm nô lệ được 3 năm, cuộc sống mỗi ngày như địa ngục.
Tôi lúc trước cùng mẹ sống ẩn dật tại một ngôi nhà sâu trong rừng.
Do ở đó có nhiều ma thú nên tôi phải học cách chiến đấu ngay từ khi còn bé.
Tôi tự tin về sức mạnh của mình khi tôi có thể đánh tay không với một con goblin.
Mỗi ngày trôi qua rất bình yên cho đến khi một người đàn ông là hắc lang tìm đến mẹ con tôi, ông ấy tự xưng là cha tôi, mẹ tôi là bạch lang và nếu tôi là con của hai người thì tôi có thể tin được bởi vì màu tóc và đuôi tôi là màu trắng và đen xen kẽ.
Cha ấy đến sống với chúng tôi được ba ngày thì bỗng một nhóm người tìm đến nhà tôi, trên tay là các loại vũ khí và bọn họ toàn bộ là hắc lang.
Họ có nói gì về việc giao mẹ tôi ra và để cha được sống, nhưng cha đã đưa hai mẹ con bỏ chạy, bọn họ đuổi theo, và một mũi tên đã đâm xuyên ngực cha khi cha lấy thân mình cản cho tôi.
Hai mẹ con tôi nhanh chóng bị bắt, rồi họ giết mẹ tôi, còn tôi thì họ bán làm nô lệ.
Lí do thì tôi có nghe được là do thù hằn gì ấy giữa hai tộc hắc và bạch lang. Khi biết hai người họ đã phá luật là không được giao thiệp gì với bộ tộc ấy thì họ bị truy sát.
Người thuộc tộc hắc lang không nhẫn tâm đến mức giết một đứa trẻ nên tôi bị bán đi.
Tôi lúc bị bán vẫn không được tỉnh táo do sốc khi mẹ tôi bị giết, nhưng giờ thì tôi ổn rồi.
Có lẽ do môi trường sống khắc nghiệt đã biến tôi thành ra như này.
Tôi cứ nghĩ bản thân là một người máu lạnh cho đến khi gặp được nee-chan.
Nee-chan bị Giac bắt vào hai năm trước, nee-chan rất yếu đuối và mỏng manh nhưng lại rất dũng cảm, có lần một nô lệ kia bị Giac đánh do làm hỏng việc, chị ấy đã lấy thân mình che chở cho người đó.
Hành động đó là vô ích bởi vì nếu như có mệnh hệ gì thì nee-chan sẽ là người phải chết như cha tôi vậy.
Nhiều lần tôi nói với nee-chan là không nên làm chuyện đó nhưng nee-chan vẫn nhất quyết không nghe.
Nee-chan có lần vì bảo vệ tôi khỏi bọn người xấu mà bị thương nặng, tôi không thể đánh được bọn chúng vì chúng quá đông.
Hôm đó, vết thương của nee-chan trở nặng, tôi...lo lắng.
Lần đầu tiên tôi lo lắng cho một người kể từ khi tôi trở thành nô lệ.
Tôi xin lỗi nee-chan, tôi chấp nhận mình sẽ bị mắng nhưng nee-chan lại nói chỉ cần tôi cư xử phải phép, phải biết chọn người mà đánh thì nee-chan vui rồi.
Hôm đó, lần đầu tiên tôi muốn ở bên một người mà không phải mẹ hay cha tôi.
Tôi và nee-chan ngày một thân nhau hơn, chúng tôi có thể hiểu nhau chỉ bằng một ánh mắt.
Cứ có chuyện gì đó khó giải quyết, tôi và nee-chan cứ nhìn nhau như nói chuyện với nhau bằng thần giao cách cảm ấy.
----Kết thúc hồi tưởng---
Đó là chuyện lâu rồi, bây giờ tôi đang đi theo Nico-nii trên phố cùng với nee-chan sau khi khóc một hồi.
Nico-nii là người rất mạnh, anh ấy đã cứu tôi và nee-chan khi chúng tôi gặp nạn ở trong rừng.
Anh ấy cho chúng tôi ăn những món ngon, cho chúng tôi làm học trò, tặng cho chúng tôi hai thanh kiếm rất mạnh, mua quần áo cho chúng tôi, rồi còn nói chúng tôi có quyền quyết định cuộc đời mình nữa.
Tôi bắt đầu thấy tò mò về thân thế của Nico-nii rồi, nhưng chắc chắn khi tôi hỏi anh ấy sẽ không trả lời đâu.
Nico-nii khiến tôi có cảm giác dễ chịu khi ở bên, nee-chan đi theo anh ấy thì chắc chắn anh ấy không thể nào là người xấu được.
Chúng tôi dừng lại trước một tòa nhà rất to, có biểu tượng một tấm khiên và hai thanh kiếm bắt chéo nhau.
Đây chắc là guild mạo hiểm giả.
Chúng tôi bước vào, cái mùi rượu sộc thẳng vào mũi tôi.
Khó chịu quá.
Tôi đi sát lại Nico-nii để hạn chế hết sức cái mùi đó, bởi vì Nico-nii mang mùi hương nhàn nhạt của hoa anh đào nên rất dễ chịu.
Mũi của á nhân thính hơn con người nhiều.
Chúng tôi đi thẳng đến quầy, Nico-nii nói gì đó về việc đăng kí cho chúng tôi và anh.
Lúc tôi biết Nico-nii không phải là mạo hiểm gia tôi gần như ngất xỉu.
Làm sao kiếm được một á nhân mạnh như thế mà không phải là mạo hiểm gia.
Anh ấy là đồ ngốc.
Chị ấy hỏi chúng tôi có thực sự muốn làm mạo hiểm gia hay không bởi vì nó không hề nhẹ nhàng tí nào. Có cái gì cực khổ hơn làm nô lệ hay không?
Nee-chan nói với chị tiếp viên là Nico-nii mạnh lắm. Tôi cũng nói thêm cho chị ấy biết Nico-nii không đơn giản như vẻ ngoài đâu.
Nhưng tôi có cảm giác vần đề thực sự nằm ở chúng tôi, hai á nhân không hề mạnh được như Nico-nii.
Tôi quyết sẽ mạnh hơn nữa để đuổi kịp được Nico-nii.
Chị tiếp viên đưa cho chúng tôi 3 tờ gấy, chúng tôi điền vào, kĩ năng viết là điền tất yếu nên tôi đã được mẹ dạy từ nhỏ.
Nhưng tôi lại bỏ trống phần nghề nghiệp vì không biết phải điền cái gì.
Nico-nii cầm lấy tờ giấy của chúng tôi, anh ấy có vẻ khó chịu.
Nico-nii đưa cho chúng tôi tờ giấy của anh ấy, nghề của anh là ma kiếm sư.
Tôi không chắc Nico-nii có làm được không nữa.
Nhưng nhớ lại lúc anh ấy chém chết 11 con sói đỏ và sử dụng ma pháp thì tôi nghĩ anh ấy hoàn toàn có khả năng.
Tôi bỗng nhiên cũng muốn làm nghề như anh.
Nee-chan nói trước tôi rồi tôi cũng nói theo.
Nico-nii thở dài rồi đưa lại cho chúng tôi hai tờ giấy bảo chúng tôi điền vào đi.
Tôi rất vui vì anh ấy không cản chúng tôi.
Trong lúc chúng tôi điền vào, Nico-nii có nói gì với chị tiếp viên rồi chị ấy đưa cho anh ây thêm một tờ giấy.
Nico-nii hỏi chúng tôi có muốn vào tổ đội chung với anh không.
Tôi không cần suy nghĩ là tôi cũng muốn vào rồi nhưng tôi để nee-chan nói trước bởi vì tôi tôn trọng nee-chan. Nếu nee-chan không nói tôi sẽ giữ lời nói lại trong lòng.
Nico-nii nói chúng tôi đặt tên cho tổ đội, câu hỏi này rất khó.
Tôi và nee-chan nhìn nhau sau đó quay sang một góc bàn bạc.
Chúng tôi biết vấn đề này không thể trao đổi qua ánh mắt được.
Sau một hồi, chúng tôi nói với Nico-nii cái tên chúng tôi đã lấy <tam nhân hành>, nó có nghĩa là ba người chúng tôi sẽ đồng hành với nhau dù cho đường đi có gian lao thế nào đi chăng nữa.
Nico-nii chấp nhận cái tên này và anh ấy viết vào tờ giấy.
Sau một lúc chị tiếp viên đưa cho chúng tôi thẻ mạo hiểm gia, sau đó giải thích cho chúng tôi nghe vài điều đơn giản, Nico-nii có vẻ không nghe.
Nico-nii lấy ra một con dao nhỏ từ [kho không gian], sau đó anh ấy cắt lên ngón tay mình cho máu chảy lên thẻ, một bức ảnh của Nico-nii hiện lên, chị Loura nói bức ảnh đó sẽ thay đổi theo ngoại hình của chủ sở hữu.
Chúng tôi cầm lấy con dao và cắt vào tay mình. Hơi nhói nhưng chưa được gọi là đau.
Nico-nii thực hiện phép [trị liệu] lên chúng tôi.
Bình thường muốn thi hành một ma pháp nào đó bắt buộc bạn phải niệm một câu chú dài lê thê. Nhưng anh ấy chỉ gọi tên thôi, tôi lại thấy nghi ngờ về danh tính của Nico-nii rồi, có chắc anh ấy không phải là pháp sư hoàng gia hay là một cái gì đó không phải bình thường ở Gin hay không.
Chị tiếp ngạc nhiên hỏi Nico-nii, nee-chan nói anh ấy không hề yếu đâu, tôi cũng nói thêm cho nee-chan.
Nee-chan không thích nói nhiều nhưng ở bên Nico-nii tôi thấy chị ấy cởi mở hẳn ra.
Chị ấy giới thiệu bản thân là Loura, chúng tôi cũng lịch sự giới thiệu bản thân.
Nico-nii hỏi có thể bán ma thú hay không, Loura-oneesan nói vài điều về điều đấy.
Tôi có cảm giác bất an, Nico-nii anh đừng có lấy hết số ma thú mà anh và tụi em đã giết đấy.
Nico-nii lấy ra chỉ 10 con sói, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Loura-oneesan vẫn đang lạc trôi ở đâu đó nhưng chị ấy đã nhanh chóng lấy lại được hồn phách của mình, kêu người đi định giá.
Sau 10 phút, chị ấy lấy ra một túi khoảng 20 đồng bạc, nhiều thật, đó bằng giá bán của tôi khi tôi còn là nô lệ luôn đấy, nhưng giờ khác rồi.
Nico-nii nhận tiền, chuẩn bị dẫn tụi tôi đi thì bị 5 tên mạo hiểm gia chặn đầu đòi tiền.
Tôi không ưa những tên như thế, cậy mình mạnh mà ăn hiếp kẻ yếu, nhưng tôi thấy hơi sai vì Nico-nii không hề yếu đuối chút nào.
Chúng nói những lời mà tôi vừa nghe là đã không hài lòng.
Tôi đặt tay lên bạn đồng hành của mình là Kuro, chuẩn bị đánh bọn chúng thì Nico-nii tỏa sát khí ngút trời.
"Các ngươi dám sỉ nhục cô ấy"
Anh ấy hỏi.
Bọn chúng không trả lời.
"Ta hỏi lại, các ngươi nói gì về hai nhóc và...cô ấy"
Anh ấy hỏi lại.
May quá, Nico-nii vẫn chưa mất bình tĩnh mà quên đi chúng tôi.
Nhưng "cô ấy" mà anh ấy nói là ai.
Lại thêm một câu hỏi về Nico-nii.
Sát khí của anh ấy rất lớn, cả guild đều bị áp lực này làm cho run rẩy.
Tôi và nee-chan đứng đằng sau, tim đập rộn ràng, chúng tôi vừa sợ anh ấy vừa thấy...an toàn.
Nico-nii giận vì bảo vệ lòng tự trọng của á nhân bọn tôi và "cô ấy", tức là anh ấy bảo vệ người anh ấy yêu quý. Tất nhiên tôi và nee-chan cũng quý anh ấy nữa.
Bọn chúng không trả lời.
Nico-nii lấy một thanh kiếm giống như thanh tôi đang cầm nhưng lưỡi kiếm lai có màu xám.
Anh ấy chém đứt đầu của 5 tên đó mặc cho chúng van xin.
Nico-nii thu lại sát khí, phóng nhanh lại chỗ của chúng tôi, nấp ra sau lưng.
"Aaaaaa...Đáng sợ quá, năm tên đó bắt nạt anh kìa"
Nico-nii làm tôi giật mình, anh mới giết 5 người cùng một lúc mà thanh kiếm anh cầm lại không hề dính dù chỉ một giọt máu đó.
Mọi người trong guild đều trưng biểu cảm cạn lời với anh kìa.
Tôi và nee-chan nhìn anh nói chuyện với anh như bình thường để tránh việc làm anh đau lòng.
"Anh thật là"-El
"Anh vừa giết chết 5 người đó, thế mà anh lại quay sang khóc với bọn em"-Kai
"A...ha...ha"
Anh ấy cười khổ, rồi quay sang nói gì với Loura-oneesan trong lúc tôi đang nhìn 5 cái xác không đầu.
Đường kiếm nhẹ nhàng mà mạnh mẽ tựa như cơn gió, điều này có thể lấy mạng kẻ khác mà khiến cho họ vẫn lầm tưởng là bản thân vẫn còn sống.
Khi nào tôi mới được như anh.
Anh ấy dẫn chúng tôi rời khỏi guild.
Đi trên đường, chúng tôi dừng lại trước một nhà nghỉ tên <hắc miêu>, Nico-nii dẫn chúng tôi vào, đặt một phòng đôi, chia giường cho chúng tôi nhưng chúng tôi không chịu, chúng tôi muốn ngủ với anh, mặc dù cả hai đều là đàn ông.
Nico-nii chịu thua, anh ấy kê hai cái giường lại, anh ấy nằm giữ trong khi tôi nằm bên trái, nee-chan nằm bên phải.
Đêm nay tôi sẽ ngủ thật ngon.
Huh...cha?...mẹ?
Hai người còn sống.
Tôi chạy lại chỗ hai người.
"Cha, mẹ, nghe con nói này, trong 3 năm nay con gặp được một nee-chan rất tốt,mới hôm nay con còn gặp được Nico-nii nữa, anh ấy mạnh lắm và anh ấy cũng tốt bụng nữa."
Cha, mẹ để ngón tay lên miệng tôi.
"Suỵtttttt"
Họ không muốn tôi kể nữa, bởi nếu tôi càng kể tôi sẽ càng lún sâu vào giấc mộng này.
Cha, mẹ con sẽ sống tốt.
Hai người đừng lo con sẽ đi theo ánh sáng của mình, người sẽ dẫn lối cho con.
Người đó là...
___ Pov El___
"Cha, mẹ, hai người vẫn khỏe chứ"
Tôi hỏi cha mẹ những người đang nở nụ cười hiền hậu trước tôi.
"Cha mẹ đừng lo con vẫn ổn lắm, con gặp được một Kai-kun một hắc bạch lang và còn có cả anh Nico, hai người tốt với con lắm. Nên cha mẹ hãy yên tâm mà nghỉ ngơi."
Tôi nói với cha mẹ, tôi là đứa con hư tôi đã để họ lo lắng suốt ngần ấy năm.
Hai người họ vẫy tay chào tôi rồi biến mất dần.
Tôi cười chào lại họ, nhưng vì sao tôi lại...khóc.
Cha, mẹ. Tạm biệt.
Con sẽ đi theo ánh sáng, ánh sáng của mình, người sẽ dẫn lối cho con.
Người đó là...
___Pov Kai-El___
Nico-nii/anh Nico.