Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 271: Thẩm Thị Xuất Môn

Lúa mạch còn chưa chuẩn bị thu hoạch, Lâm Khang Bình lại dẫn Thẩm Bảo Phúc cùng Lâm Phúc đi, lần này, Tử Tình không đón Hà thị đến Tình viên nữa, sức khỏe Hà thị còn cần dưỡng thêm, Thẩm thị chiếu cố bà tiện hơn Tử Tình nhiều, dù sao hiện tại trong nhà cũng chỉ có Tử Vũ, một nhà Tử Lộc thì thấy Thọ uyển làm đồ nội thất ầm ĩ nên đã trở về an châu.

Gặt lúa mạch, lúc đầu Lâm Phong Lâm Sơn đều đến Khang trang, chuyện Tình viên không có người làm, làm mấy tiểu nha đầu bận rộn, ngay cả Tiểu Thanh Tiểu Lam cũng đi theo tưới nước, nhổ cỏ, xới đất, bón phân. Thư Duệ, Thư Ngạn thì Tử Tình trông, cũng may Thư Duệ lớn hơn một chút, có thể tự mình đi chơi.

Gặt lúa mạch hết nửa tháng mới kết thúc, thu lúa mạch, kế tiếp chính là trồng ngô, vẫn giống năm rồi, trồng xen với đậu tương. Lúa mạch sản lượng đạt tới hai trăm cân trên một mẫu, thuyết minh ý tưởng trồng xen và xen canh (trồng cây này xòn, trồng cây khác, không trồng 1 loại cây mãi) của Tử Tình là chính xác, giờ chỉ còn việc đào tạo chất lượng tốt cho mầm móng.

Nhóm mì sợi đầu tiên đi ra, Lâm An tặng mười cân đến cho Tử Tình nếm thử. Tử Tình cầm một nửa đưa cho Thẩm thị, Thẩm thị đang đọc thư Tử Phúc gởi, nhìn thấy Tử Tình vội hỏi: "Đang muốn đến chỗ con nói một tiếng. Đại tẩu con có thai rồi, ta định đến Hoa liên."

"A? Đại tẩu có thai? Thật là tốt." Tử Tình thật tình hi vọng lần này Lưu thị có thể sinh một nam oa, bằng không, với tính tình của Lưu thị, sẽ đau buồn thành bệnh mất.

"Ta đang muốn thương lượng với con, muốn gọi nhà Nhị ca con về đây, trong nhà cũng không thể không có ai được, ta đến Hoa liên xem, thế nào cũng phải mất nửa tháng, đại ca con gởi thư nói, ta dẫn bà ngoại cùng đi, bà ngoại con cả đời này cũng chưa từng đi xa nhà, phải đi qua nhà tiểu cậu con. Ta dẫn bà đi xương châu một chuyến, vừa vặn tiểu tam năm nay sắp thành thân, chuẩn bị trước cho tiện lợi."

"Đón nhị ca thì không thành vấn đề, lát về con sẽ phái Lâm An đi. Nhưng bà ngoại có thể ngồi xe ngựa cả ngày sao? Không bằng để bà ngoại tới nhà của con ở vài ngày đi? Khang Bình xuất môn, con cũng không có người trò chuyện cùng." Tử Tình nói.

"Ta cũng là nói không được. Nhưng nương con nói có thể nằm trong xe ngựa, đường là đường lớn bằng phẳng, không sợ sóc nảy, muốn kéo ta đến nhìn nhà quan của Phúc nhi." Hà thị nói.

"Nương, đó là ý của Phúc nhi, ngươi để hắn bày tỏ lòng hiếu tâm đi." Thẩm thị cười nói.

"Vậy cũng được, ta bảo Lâm An đưa các ngươi đi, không biết nương định khi nào đi?"

"Hôm nay là hai mươi lăm tháng tư, ngày mai hai mươi sáu sẽ xuất hành, chúng ta ở Hoa liên ăn tiết Đoan Ngọ luôn. Tử Vũ ta cũng mang theo, trong nhà giao cho các ngươi." Thẩm thị nói.

Tử Tình trở lại Tình viên, sai người đi đón cả nhà Tử Lộc, lại chuẩn bị vài thứ đưa Lưu thị, nhưng Tử Tình đoán Lưu thị sinh đứa nhỏ chắc sẽ về nhà, nên không chuẩn bị nhiều lắm, chỉ tặng ít đồ ăn cho Lưu thị.

Thẩm thị xuất môn, nội thất nhà Tử Thọ còn chưa làm xong. Trần thị phụ trách cơm canh cho ba người làm thợ mộc, bận bịu túi bụi, Tử Tình đành phải thường xuyên đi qua thăm nàng, trò chuyện, ai biết vài ngày sau, Trần thị cũng phát hiện bản thân mang thai.

"Quả là trùng hợp. Ngươi mà biết sớm vài ngày thì nương cũng không thể để người làm mấy chuyện này."

"Ta yếu ớt vậy sao? Còn có tiểu kết mà, đừng nói cho nương biết, cứ để nàng yên tâm đi chơi vài ngày đi, đây là đứa thứ ba rồi, ta không chiếu cố nỗi bản thân à?" Trần thị nói.

"Ngươi đừng ỷ lại đó, không bằng ta bảo Tiểu tử đến giúp ngươi hai ngày, để nàng giúp ngươi làm cơm, không tốn thời gian nhiều đâu."

"Quá tốt, ta không khách khí. Đúng rồi, muội muội, nói đến tiểu tử, sao nàng không qua chỗ a công nữa? Với tính tình của Bà thì sao lại để nàng về?"

"Ta cũng thấy kỳ lạ, a công nói bà khỏe hơn nhiều, không để tiểu tử qua, chắc là thật lòng không muốn thêm phiền toái cho ta."

"Chúng ta trở về cũng không đi học đường thăm bọn họ, tướng công nói không muốn đi, ta đương nhiên là nghe hắn. Còn Đại cha, đến bây giờ vẫn không qua lại gì với cha à? Đại nương ở bên ngoài nói bậy về chúng ta không ít đó, nương ta ở trong thôn còn nghe được chuyện nhà tỷ ruột của nàng nơi nơi nói xàm. Ngươi nói cũng đúng, việc nào không hợp ý bọn họ, liền làm ầm ĩ như vậy. May mà tam đệ không cưới người nhà nàng, bằng không, không biết chúng ta còn sống yên tĩnh nỗi không nữa?"

Tử Tình sớm biết rằng, Chu thị tính tình không chịu thiệt, nhiều năm như vậy đã có thói quen chiếm tiện nghi, Tăng Thụy Khánh cũng vậy, thói quen gò bó Tăng Thụy Tường, thói quen sung sướng lão đại, bỗng chốc bị Tăng Thụy Tường kéo cái bịt mắt giả nhân giả nghĩa xuống, nên thẹn quá thành giận muốn đoạn tuyệt quan hệ. Chu thị về sau cũng không thể tới cửa tống tiền, tự nhiên miệng không có lời tốt.

"Hết cách rồi, chúng ta cũng không thể đi bịt miệng người ta, lí lẽ ở lòng người, chúng ta đâu phải mới đến thôn này, để qua đoạn thời gian, xem bọn họ còn có thể nói ra cái gì? Mẹ ta kể, có công phu nói bậy, không bằng tính toán xem sống thế nào cho tốt?"

"Ta gả đến mới được vài năm, nhưng nghe qua vài thứ, nương cùng tướng công nói những lời này, trước kia, ta không hiểu, vì sao bọn họ luôn tới cửa đòi này đòi nọ, mặc dù không nhiều lắm, cũng không đáng mấy đồng tiền, vì sao không trực tiếp cự tuyệt cho xong việc? Cho một lần còn có lần thứ hai, có lần hai còn có lần ba. Nhưng sau này, thấy bà cùng đại cô, đại nương, mặc kệ chúng ta từ chối bao nhiêu lần, người ta vẫn mở miệng như thường, ta còn thấy khó xử thay nương nữa. Đại cha cùng đại cô đều ích kỷ lạnh bạc, chỉ vì bản thân, ngay cả đại nương cũng vậy; cha cùng nhị cô thì yếu đuối thiện lương; tiểu cô ở giữa, không thể nói là tốt, nhưng không xấu."

Tử Tình suy nghĩ, tuy rằng rừng lớn nào mà chả có nhiều loại chim, nhưng cả nhà năm người, có hẳn hai cực phẩm, xác suất quá lớn nhỉ.

Hai người đang nói, Vĩnh tùng cùng Thư Duệ từ bên ngoài chạy tiến vào, hai người chơi đến nỗi vụn gỗ dính đầy người, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, Tử Tình đột nhiên nhớ tới, nên làm cho đứa nhỏ ít bộ xếp hình bằng đồ gỗ, luyện năng lực nhanh tay nhanh mắt, định trở về vẽ một bản, tự mình kiếm gỗ làm cho con, nên nói với Thư Duệ: "Duệ nhi ngoan, con đi tìm cái rổ nhỏ, nhặt một ít khối gỗ, nương về nhà làm đồ chơi cho con."

Thư Duệ nghe vậy, kéo Vĩnh tùng chạy ra ngoài, Tiểu Thanh vội theo.

Chờ bọn nhỏ chơi chán, trở về, Tăng Thụy Tường cũng vào của, Tử Tình ở lại ăn cơm.

"Cha à, nương không ở nhà, không bằng Đoan Ngọ qua chỗ ta đi?" Tử Tình hỏi.

"Đến lúc đó hẵng nói, nếu a công ngươi không đến chỗ đại cha ngươi, ta còn phải đón về nhà, sẽ không phiền toái con." Tăng Thụy Tường nói, thật ra, hắn cũng không muốn đón Điền thị, từ lúc trở mặt với Tăng Thụy Khánh, Điền thị luôn luôn hằm hằm với hắn.

Nhưng, đã là con, Tăng Thụy Tường không thể đoạn tuyệt với Điền thị, Tăng Thụy Tường không thể để hai lão nhân tự mình ăn tết Đoan ngọ, thứ nhất, nếu truyền ra ngoài, thanh danh sẽ ảnh hưởng, thứ hai: Tăng Thụy Tường khác Tăng Thụy Khánh, hắn không ích kỷ lạnh bạc như bọn họ.

Tử Tình nghe vậy, đành phải từ bỏ, cơm chiều xong, lại cùng Tăng Thụy Tường nói chuyện, đang chuẩn bị về nhà, Lâm Khang Bình đột nhiên vào cửa, hắn từ Hoa liên chạy về, gặp được Thẩm thị bọn họ.

"Cha, nương bảo ta nói cho ngươi một tiếng, bọn họ đều khỏe, bà ngoại cũng khỏe, nhưng chừng tháng năm mới trở lại. Nói là nếu phụ thân nguyện ý thì cũng đi hoa liên ăn tiết Đoan Ngọ. Ý Đại ca là không bằng cả nhà đều đi cho náo nhiệt." Lâm Khang Bình nói.

"Đi hoa liên ăn Đoan Ngọ, ta thật đúng là không nghĩ tới, ta nghĩ lại đã." Tăng Thụy Tường vẫn có chút băn khoăn về chuyện lão gia tử.

Tử Tình để Tăng Thụy Tường suy nghĩ, cùng Lâm Khang Bình về nhà.

Ngày kế, Lâm An đem ít giao bạch, nói là để Tử Tình nếm thử trước tiên, nếu ngon thì Đoan Ngọ có thể bán giá tốt.

Tử Tình không ngờ giao bạch lớn nhanh như vậy, nhớ lần đó đi thăm, chỉ to hơn mạ một chút, Đoan Ngọ một quý, Trung thu một quý, cứ trúng dịp lễ tết, bán được giá cao.

Giữa trưa, ăn cháo giao bạch, Tử Tình chưa từng ăn qua chén giao bạch thơm ngát như vậy, ngay cả Thư Duệ cũng ăn hơn một chén, hò hét: "Nương, Duệ nhi thích cái này."

"Đừng nhìn đứa nhỏ nhỏ nhé, biết cái gì ăn ngon kìa. Tiểu thiếu gia của chúng ta kén ăn đấy." Tiểu Thanh cười nói.

Đang nói giỡn, tam đường thẩm của Tử Tình đến, Tử Văn thi rớt phủ, còn định sang năm thử lại một lần.

"Ngươi nói xem, đứa nhỏ năm nay cũng mười bảy, nên đính hôn rồi nhỉ? Ta vừa nói, nó liền tranh luận, nói không đậu tú tài thì không thành thân, tức giận đến mức tam thúc ngươi cầm chỗ ném về phía nó, ta cũng nói, đọc sách đi, nhưng không thể chậm trễ việc thành thân, chậm trễ việc ta ôm cháu trai, phía dưới còn có bốn đệ đệ muội muội chờ hắn nữa, không thể để bọn họ chậm trễ, thế này mới thuyết phục được nó." Tam thẩm thở dài.

Tử Tình đoán ra ý của nàng, chẳng lẽ nhìn trúng muội muội Bảo Phượng? Cho nên chạy đến đây kể.

"Vậy tam thẩm nhìn trúng ai rồi?"

"Nói thật, ta đã nhìn vài người, xem đến xem đi, ai cũng không bằng muội của Bảo Phượng, ta tới tìm ngươi thương lượng, ngươi cảm thấy vi nương của nàng thế nào?"

"Không tệ, tay chân chịu khó, lại sạch sẽ, có thể chịu khổ, nghe nói vừa làm xong việc chỗ ta, đã chạy nhanh về nhà cày cấy. Cũng là người có khả năng đấy chứ?"

"Tử Tình à, tam thẩm xin ngươi một việc, ngày nào đó ngươi mời Kim phượng đến, ta phái Tử Văn đi lại, để hắn liếc mắt một cái, hắn nói không gặp thì không đồng ý, ngươi nghĩ đi, ta cũng không thể gọi cô nương nhà người ta ra gặp mặt. Tam thẩm đành phải tới tìm ngươi, bây giờ mấy đứa nhỏ thật lắm chuyện, chứ hồi xưa chỉ cần cha mẹ nói là xong, lúc nào đến lượt bọn nó làm chủ đâu chứ?"

Tử Tình thật đúng là không thể cự tuyệt, nghĩ nghĩ, vẫn là đồng ý, mặc kệ thế nào, nàng vẫn không hy vọng tương lai hai người đều hối hận.

"Tam thẩm, mặc kệ nhìn xong có nguyện ý hay không, nhưng ta hi vọng việc này chúng ta đừng lộ ra ngoài, kẻo hỏng thanh danh cô nương nhà người ta."

"Điều này thì ngươi yên tâm, để cho hắn liếc mắt một cái, khẳng định không nói ra ngoài, chuyện thiếu đạo đức thì chúng ta không làm."

Hai người hẹn thời gian, tam đường thẩm vui tươi hớn hở rời đi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất