Khang trang trồng xong cây trồng vụ hè, Lâm Khang Bình nói, ruộng nước ở đất trũng một mẫu có sản lượng hai thạch hai đấu (1 thạch 10 đấu, 1 đấu = 10 kg) cũng tầm bốn trăm cân, sản lượng cũng tốt, bởi vì ruộng nước
thượng đẳng cũng được có năm trăm cân, mà đây mới là năm thứ nhất, xem
ra nước bùn cùng phân xanh có hiệu quả, so với mảnh hoang Khang trang
lần đầu tiên sản xuất thì cao hơn.
Cứ như vậy, khang trang cùng tình viên đủ gạo và lương thực, tám mươi
mẫu ruộng nước, hai mùa có thể được sáu vạn cân thóc, Tử Tình bảo Lâm An xay thành gạo, cám thì để giành nuôi heo, ăn không hết gạo thì có thể
nấu cháo đem đi bán, vừa vặn làm thêm mì sợi, bán xong mì sợi lại bán
cháo. Khang trang có nguyên tắc là tự cấp tự túc, chào hàng của mình ra
bên ngoài.
Nói đến điều này, Tử Tình về sau mới phát hiện cháo có xuất hiện lâu
đời, không biết bắt đầu từ triều đại nào. Nói thật, Tử Tình cảm thấy
cháo ngon hơn mì sợi, có thể là do vật lấy hiếm làm quý, có nên dân bản
xứ có thói quen nhà mình ăn cháo, nhưng trong nhà có khách đến, nhất là
tháng giêng, giữa trưa đều sẽ làm một chén mì sợi đãi khách.
Cho nên, bạn bè thân thích qua lại đều dùng mì sợi mà không dùng cháo.
Tử Tình nghĩ, nếu nước bùn ở đầm lầy thu dọn xong, dùng để cải tạo đất,
sản lượng chắc chắn không kém lắm. Cổ đại, sức lao động thấp kém, ruộng
đất nhà mình còn không làm xong, làm gì có sức mà khai phá mảnh hoang,
đó là lí do vì sao Tử Tình có thể mua liên tiếp được mảnh hoang, người
nghèo thì bận bịu, địa chủ thì chướng mắt thu dọn đất hoang, nên Tử Tình nhặt được tiện nghi lớn.
Nói đến đầm lầy, Tử Tình nghe nói đầm lầy còn chưa bắt đầu xử lí lúc mới mua, xem ra phải đợi đến lúc lúa mùa cấy mạ xong, năm sáu chục mẫu đầm
lầy, xử lí nước bùn, tốn không ít nhân công, Tử Tình vẫn tương đối chờ
mong, có phải thật sự có bảo bối gì không? Đập chứa nước mấy chục năm.
Cá tôm đều đi đâu rồi?
Mùa hè nhanh chóng qua mau, chuyện khang trang nhiều. Lâm Khang Bình vội vàng, còn chưa có tìm thấy người làm cháo ngon, Hoàng bà tử chỉ biết
làm mì sợi. Nhị cữu của Tử Tình biết làm. Nhưng thứ nhất là người đã lớn tuổi. Cũng không khả năng ở lại Khang trang làm việc lâu dài, thứ hai,
nhà Thẩm Kiến Thủy cũng còn rất nhiều chuyện phải làm, sao Tử Tình lại
không biết xấu hổ mở miệng xin giúp đỡ được.
Sau này. Vẫn là Lâm An hỏi mọi người trong Khang trang, cư nhiên là
trượng phu của Bảo Phượng - Chu Lai Phúc biết làm. Tử Tình cũng không
ngờ, chỉ ngẫu nhiên một lần gặp mặt, còn tìm được một người có tay nghề, lại chăm chỉ. Người như vậy rất đáng để Tử Tình giúp một phen.
trong khoảng thời gian này Thẩm thị cũng vội vàng, tháng tám Tử Thọ
thành thân, muốn chuẩn bị đồ rất nhiều , tuy rằng đã làm qua mấy lần,
nhưng Thẩm thị vẫn không muốn bị người nói này nói nọ, mọi việc luôn cố
gắng. Đáng tiếc, Trần thị không giúp được gì, nàng đang mang thai, còn
phải chăm sóc hai đứa con, tiểu kết bận chuyện bếp núc, làm gì rãnh?
May mắn, Thạch bà tử đưa đến học đường có thể đến giúp, dù sao học đường chỉ có hai lão nhân, không nhiều việc lắm. Như vậy, Thẩm thị mới có
thời gian rãnh làm thêu thùa, Tử Tình giúp làm quần áo cho Thẩm thị cùng Tăng Thụy Tường, còn có lão gia tử cùng Điền thị nữa, Tử Vũ cũng là vội vàng làm hầu bao, hài miệt cho Tử Thọ.
Ngày bận rộn nhanh chóng qua đi, không đến vài ngày, Lâm Khang Bình ra
cửa, lại không đến vài ngày, Tử Thọ cùng Tử Hỉ trở về học đường, Tử Tình mới giựt mình nhận ra, mùa hè đã qua rồi.
Thẩm thị truyền tin cho Hạ Ngọc, thuận tiện bảo Hạ Ngọc đến ở một thời gian cùng lão gia tử và Điền thị.
Tử Thọ xin phép vào mùng tám tháng tám, trở về, đưa sính lễ đến nhà gái, Tử Tình cũng vội vài ngày, trên cơ bản, sáng sớm ăn cơm xong sẽ trở về
nhà mẹ đẻ, buổi tối mới trở về, giúp đỡ Thẩm thị chuẩn bị vật liệu may
mặc, trang sức, gia cụ, hầu bao đánh thưởng, điểm tâm kẹo đãi khách, đồ
ăn trên bàn tiệc ...
Ngày thì ngủ lười ở tình viên, Tiểu Thanh Tiểu Lam thỉnh thoảng lại tiến vào nhìn xem, thấy Tử Tình tỉnh, vội bẩm: "Nãi nãi, lâm quản sự đang
chờ nãi nãi ở bên ngoài, nói là có việc gấp."
Tử Tình chải tóc xong, đến tiền viện, Lâm An đang ngồi xổm trên đất, đùa nghịch một con ba ba lớn, thoạt nhìn đường kính cũng phải hơn một thước (0.33m). Tử Tình nhanh chóng đi đến, hỏi: "Ba ba ở đâu vậy?"
"Ở đầm lầy. Nãi nãi, ta còn chưa lấy bùn xuống sâu, đây là con ba ba Lai Phúc đại ca chộp được, nước bùn mới thanh lý một nửa, hắn nhìn nửa
ngày, nói bên trong có một con ba ba lớn, bảo ta nói cho nãi nãi một
tiếng, đuổi mấy người làm thuê đi, còn lại những chuyện sau thì chúng ta tự làm, bằng không, mọi người đều biết chỗ đấy có con ba ba, chỉ sợ sẽ
có ý nghĩ xấu, ban ngày không dễ trộm, buổi tối đến trộm, lỡ bị rơi
xuống đầm lầy, chẳng phải là sai lầm của chúng ta? Cho nên, vẫn là không để người nào khác biết thì tốt hơn. Còn nữa, một con ba ba trên năm
tuổi có thể bán được một lượng bạc, mười năm thì bán hai ba lượng bạc,
Lai Phúc nói b aba trong đầm
Lầy của chúng ta có tuổi thọ trên mười năm thậm chí là hai mươi năm, mà số lượng không ít.”
“Nhưng trong mảnh bùn ấy ba ba ăn cái gì mà sống được là?”
“Cá chạch, cá nhỏ tôm nhỏ, chỗ này bị người ta lãng quên nhiều năm, các
lão nhân nói, trước kia là đập chứa nước lớn, sau này không dùng nữa,
bùn không được xử lý kịp thời, lại có người chết, nên không ai dám đi
vào.”
Tử Tình nghĩ nghĩ, nói: “Vậy cứ theo lời hắn mà làm đi, đầu tiên là
không thuê người nữa, mà bây giờ cũng là tháng tám, mấy con b aba này
đừng bán cho người môi giới, tự mình sai người đi bán, một ngày bán 10
con đến an châu, giá cả thì cứ nghe theo Lai Phúc. Đợi chút, ngô gần thu hoạch chưa?”
“Lúa duẩn nữa, cũng sắp thu hoạch rồi. Vừa vặn trong khoảng thời gian
này hơi nhiều việc, không bằng tìm vài người thận trọng, đi theo Lai
Phúc, vừa xử lý bùn vừa bắt ba ba?”
“Cũng được, bắt b aba xong thì để trong ao sạch sẽ nuôi hai ngày, chờ
gia trở lại, để Lâm Phúc cùng biểu ca của ta dẫn người đi bán con ba ba, bằng không, tiểu hài tử trong thôn trang có bán chỉ sợ không giữ nổi
tiền về.” Tử Tình nói, một tiểu hài tử mười lăm mười sáu tuổi bán mấy
chục lượng bạc trên chợ, có trộm nhớ thương là cái chắc.
Lâm An nghe xong, chuẩn bị đi, Tử Tình cũng muốn theo, vội hỏi: “Hôm nay nơi đó có người làm việc không?”
“Vẫn có, nãi nãi muốn đi thì nên chờ gia trở về hẵng đi. Bằng không,
chúng ta sẽ bị mắng.” Lâm An trả lời, nói xong lập tức muốn đi.
“Đợi chút, ta chưa hỏi xong mà, con này tầm bao nhiêu năm?” Tử Tình chỉ b aba trên đất.
“Nghe nói là nhiều năm, đưa cho nãi nãi nếm thử trước, ngày hôm qua khi
những người khác đi về cả rồi thì Lai Phúc mới vụng trộm câu lên.”
Tử Tình thấy Lâm An đi rồi, dùng khúc gỗ đẩy nó vào thùng, đổ thêm chút
nước, bưng về nhà mẹ đẻ, Hà thị tuổi tác lớn, Thẩm thị lại bận bịu nên
mệt mỏi, dùng b aba để tẩm bổ vậy.
Thẩm thị thấy con b aba lớn như vậy, tự nhiêm muốn hỏi mua từ chỗ nào,
Tử TÌnh nói, Thẩm thị cười: “Ngươi đúng là may mắn, mua vũng bùn không
có người muốn, còn có thể có thứ tốt này. Nhưng phải trông chừng cho cẩn thận đấy, đừng vì chuyện mấy con b aba mà có thiệt hại về mạng người,
không đáng giá, đến lúc đó, người ta còn tới cửa làm phiền ngươi.”
“Con cũng có ý này, cho nên hiện tại Lâm An đi sai bọn họ đình công, ta
tính toán để Bảo Phúc biểu ca cùng Lâm Phúc giúp ta bán con b aba, đỡ có người nghĩ cách xằng bậy. Nói là nói như vậy, ta cũng không biết có
được bao nhiêu con nữa. Đúng rồi, nương, lúa duẩn nhà của ta cũng có thể bán, tiệc rượu của tiểu tam có muốn dùng thứ này làm không?”
“Cũng được, đã vậy thì bắt thêm mấy con cá lớn ở nhà ngươi nữa.” Thẩm thị nói.
“Được, lúc về sẽ bảo người đưa tới cho nương.” Tử Tình trả lời.
Đang nói, Trần thị đến, “Nhị tẩu, người thấy cái thai này khác với những lần trước à?”
“Ừ, thật sự là khác, bây giờ ta rất thích ăn cay, khẳng định là nữ oa,
hơn nữa, nó đụng cũng khác, trước kia, cảm giác như có chân nhỏ đá ta,
hiện tại giống như cùng mông cọ cọ, nương nói làm phần là nữ oa.” Trần
thị nhắc tới điều này liền vui vẻ, nàng sinh hai đứa con trai, cũng là
ngóng trông có nữ oa. Hơn nữa một năm nay, mỗi ngày Tử Lộc ở bên người
nàng, tiệm cơm chia hoa hồng cũng càng ngày càng nhiều, cuộc sống thật
sự là hài lòng hành phúc.
“Thật tốt, nếu năm nay đại tẩu có thể sinh con trai như nguyện thì càng
hoàn mỹ rồi.” Tử Tình còn nhớ rõ lúc Lưu thị sinh nữ nhi thứ hai, không
ít lần khóc thầm.
“Đại ca ngươi nói, đến Trung thu sẽ đưa đại tẩu về đây, một là tham gia
của hôn lễ tiểu tam, hai là về chuẩn bị sinh, sau tết mới đi Hoa Liên.”
Thẩm thị nói.
Tử Tình lại cùng mọi người nói chuyện, mới trở về nhà.
Lâm Khang Bình về nhà vào tối mười hai tháng tám, ngày kế, chờ Lâm Khang Bình nghỉ mệt xong, Tử Tình liền lôi kéo hắn muốn đi xem đầm thế nào
rồi.
Hai người vẫn theo cửa lớn của khang trang đi vào, vì an toàn, khang
trang chỉ mở một cổng lớn, tốp năm tốp ba tiểu hài tử đang bẻ ngô, thấy
Tử Tình cùng Lâm Khang Bình, chào hỏi xong, lại tiếp tục làm việc.
Đầm lầy có Lâm An tự mình xem xét, Tử Tình lần đầu tiên gặp được nam
nhân nhà Bảo Phượng, một thân áo bố ngắn, tóc cũng dùng một mảnh vải bao bố lại, làm cho người ta cảm giác nhỏ gầy nhưng có khả năng làm việc.
Bên cạnh một mảnh đầm lấy, có trải tấm ván gỗ, hắn cùng lão Triệu đang
ngồi trên tấm ván gỗ lấy nước, bùn dưới chân, mặt khác còn có hai đốc
công. Bọn họ bắt đầu thu dọn mảnh hoang ở hai bên.
Lâm An thấy Lâm Khang Bình nhìn lướt qua những người làm việc, liền giải thích nói lão Chu dẫn người đi thu hoạch lúa duẩn, nói là hôm nay phải
thu xong, trời tối mới đưa đến người môi giới.