Sau khi trở về từ
Kiều thôn, trong khoảng thời gian này Tử Tình đều nhàn rỗi, Thư Ngạn đã
cai sữa xong, thói quen từ từ thay đổi, buổi tối cũng không cần thức đêm như thế này nữa.
Lâm Khang Bình vẫn tương đối bận rộn, lúa mùa
thu xong rồi, trong ruộng nước phải tra một loại cải dầu, ngô thu ở bãi
cát, năm nay không định trồng lúa mì, muốn thay đổi tra đỗ, đỗ lớn đỗ
nhỏ đều có, đầu xuân sang năm trực tiếp trồng loại ngô xuân.
Hết
bận những thứ này, Chu Lai Phúc dẫn người thu dọn nước bùn, lúc này
nhiều người làm việc hơn, khai hoang , gánh bùn, nhân lúc chủ yếu con ba bắt đầu ngủ đông, đều chui vào bùn để hoặc trong hang, không dễ bắt
lắm.
Lâm Khang Bình chọn từ Khang trang mấy nam oa tuổi còn nhỏ
biết trèo cây, đến chanh viên phụ giúp hái cam, năm nay tất cả cây cam
đều nở hoa kết quả, tất cả cam thu vào có thể được hơn một ngàn hai, cam nhiều, vận chuyển rất phiền toái, thương lượng một chút với Văn gia,
muốn nhân lúc sông còn chưa kết băng đi bằng đưởng thủy thì tiện hơn một chút. Bởi vậy, Lâm Khang Bình quả là rất bận rộn.
Tử Tình thấy
Lâm Khang Bình bận như vậy, cũng tính toán sổ sách giúp, chuyện bên
ngoài đã làm xong, củ sen trong tình viên nên đào rồi, còn nước bùn
trong hồ cũng phải dọn dẹp, Lâm Khang Bình thấy trong nhà loạn như vậy,
bảo Tử Tình sáng sớm mỗi ngày về nhà mẹ đẻ ở lại đó.
Trong khoảng thời gian này Tử Tình cũng là thân quen một chút với Dương thị, bốn
người Lưu thị, Trần thị, Dương thị, Tử Tình thường cùng nhau tụ tập chơi mạt chược, Lưu thị còn nói đùa: "Xem một chút xem trong bụng ta có phải là thần tài che chở hay không, có thể thắng chút tiền tiêu vặt hay
không?" Lưu thị còn nhớ tình hình khi Trần thị mang thai Vĩnh Bách, cứ
đánh là tất thắng.
Đáng tiếc, Lưu thị đúng là không có vận may
như Trần thị, Trần thị lần này cũng không có vận may lắm, nhưng là Tử
Tình, kế thừa vận may của Trần thị. Thậm chí còn hơn.
Ngày hôm
đó, Tử Tình lại một nhà quét sạch ba nhà, Lưu thị cười nói: "Muội muội,
hay là trong bụng ngươi cũng có rồi? Lại một thần tài tới che chở rồi.
Còn không để cho chúng ta đường sống? Lại thắng lần nữa, ba người chúng
ta không chơi cùng ngươi nữa đâu?"
Lời Lưu thị cũng nhắc nhở Tử Tình, quỳ thủy tháng mười một còn chưa đến.
Thần sắc dao động của Tử Tình khiến Lưu thị cười. Nói: "Không thể nào, muội
muội, thực sự nên chúc mừng ngươi, lại sinh ra một thần tài rồi."
"Đại tẩu, vẫn còn sớm, còn chưa tới ngày đâu. Cũng là chuyện mấy ngày nay, sao có thể linh nghiệm như vậy chứ?"
Lời của Lưu thị cũng khiến Tử Tình để bụng. ngóng trông mong mỏi tới ngày,
quỳ thủy vẫn chưa tới, trong lòng cũng tin vài phần, trừ Lâm Khang Bình, cũng không đi nói ra bên ngoài.
Lưu thị đến kỳ sinh. Thẩm thị
mời Thạch bà tử ở học đường mỗi ngày tới làm giúp chút việc nặng, còn
mình một lòng chuẩn bị chờ Lưu thị sinh.
Đáng tiếc, cuối cùng Lưu thị vẫn sinh ra một nữ nhi, Thẩm thị và Tử Tình thay phiên nhau khuyên
giải vài lần, Thẩm thị cũng đưa tin cho Tử Phúc, trong khoảng thời gian
này Tử Phúc cũng tương đối bận, nói là Hạ huyện thừa muốn dời khỏi Hoa
Liên, về huyện Lâm Thủy nhậm chức, thành An châu và Lâm Thủy chỉ cách
nhau một dòng sông. Hạ huyện thừa tương đương với về quê cũ.
Tử
Phúc không về nhà, trong lòng Lưu thị càng không yên tâm. Hôm đó, Tử
Tình đi qua Phúc uyển, thấy Lưu thị lại đang rơi lệ, vội khuyên nhủ:
"Đại tẩu, ngươi đây là tội gì chứ? Ta không phải đã nói rồi. Ngươi mới
bao nhiêu tuổi chứ? Còn có cơ hội."
"Muội muội, ngươi không hiểu, lời của hòa thượng đại sư cũng không dùng được, đời này, ta là không có duyên với nhi tử, làm sao bây giờ? Ta nên làm cái gì bây giờ? Ca ngươi
nhất định là tức giận mới không trở lại, ngươi không biết, hắn rất muốn
muốn một nhi tử." Lưu thị ô ô khóc nói.
Tử Tình nghe xong Lưu thị khóc lóc kể lể, cũng là xót xa không thôi, nói: "Đại tẩu, chỗ nào thì
đúng chứ, năm đó đại nương ta không phải bởi vì nghe lời thầy tướng số
phán, nói vận thế của Tăng gia đều bị một nhà cha ta chiếm hết, phải
cách xa nhà của ta, bằng không, còn có họa đổ máu. Kết quả thì như thế
nào đây? Còn không phải chính mình hối hận tin lầm lời thầy tướng phán.
Bởi vậy, đại tẩu, ngươi ngàn vạn lần phải nâng cao tinh thần lên, ngươi
nhất định sẽ sinh nhi tử, ngươi tin tưởng ta đi, đại nương ta cũng hơn
ba mươi tuổi còn sinh Tử Toàn đó thôi, ngươi vẫn còn trẻ."
Trần
thị vừa khéo cũng từ cửa đi vào, nói: "Đại tẩu, ngươi sao lại rửa mặt
rồi? Hôm qua không là mới nói với ngươi, trong tháng ở cữ không được rơi nước mắt, nương cũng đã nói rất nhiều lần rồi, muội muội cũng nói,
ngươi còn trẻ đó, chỗ nào mà đã nói đến cả đời chứ, nhìn một chút vật
nhỏ của chúng ta lớn lên rất đáng yêu, ngươi lại khóc tiếp, Vĩnh Lăng
của chúng ta liền không có sữa ăn."
"Đúng vậy, đại tẩu, đại ca
của ta cũng thật sự là thoát thân không nổi, ngươi xem hắn lấy cho tiểu
bảo bối tên nghe rất tốt, hoa củ ấu màu tím nhạt, đón gió chập chờn
trong nước, làm cho nhiều người thương yêu. Vĩnh Liên, Vĩnh Dung, Vĩnh
Lăng, xem ra đại ca thích hoa sống trong nước hơn, vừa kiều diễm vừa mềm mại đáng yêu, lại thanh lệ cao nhã, mặc dù lớn lên trong nước bùn,
nhưng cũng có thể nở ra hương thơm tinh khiết nhất. Tương lai ba chất nữ này của ta nhất định là không tệ được." Tử Tình nói.
"Đại ca lấy tên hay, muội muội giải thích rất tốt, muội muội thật sự là một người
có học vấn, nói ra lời thật đúng là dễ nghe, ta muốn sinh nữ nhi, không
bằng muội muội lấy cho nàng một cái tên đi?" Trần thị cười nói.
"Nhị tẩu, ngươi dỗ dành ta à? Nhị ca ta cũng là tú tài, ta còn dám múa búa
trước cửa Lỗ Ban? Ta cũng không đưa đầu ra để bị mắng đâu." Tử Tình cũng cười nói lại.
Dương thị lúc này cũng đi đến, theo sau còn có
Vĩnh Liên Vĩnh Dung, Dương thị là trưởng nữ trong nhà, ở nhà vẫn trông
nom đệ đệ muội muội, có thể là bản tính hoặc theo thói quen, thấy đứa
nhỏ liền cảm thấy gần gũi, bởi vậy hai hài tử này bây giờ còn gần gũi
với cùng nàng hơn cả Tử Tình, Tử Tình không ít lần vì vậy mà kêu oan.
"Đại tẩu, nương hỏi ngươi giữa trưa muốn uống chút canh gì?" Dương thị chào hỏi qua Trần thị và Tử Tình, liền hỏi Lưu thị.
"Nói cho nương, không cần đặc biệt mất công, có cái gì thì ăn cái đó đi."
Lưu thị trả lời. Trong lòng lại thầm nghĩ, lại thêm một nha đầu, chỗ nào còn không biết xấu hổ muốn canh muốn nước, bây giờ chỉ mong Thẩm thị
không trách cứ nàng cũng không tệ rồi.
"Đại tẩu, nương nói, ngươi không cần sợ mất công, chỉ lấy theo ngươi muốn ăn mà làm, nương là thật lòng thương ngươi đó." Dương thị nói, gả đến Tăng gia mấy tháng, Dương
thị cũng nhìn ra bà bà là thật lòng đối xử tốt với mấy nàng dâu, chưa
từng lập quy củ cho mấy nàng, càng đừng nói đánh chửi, cũng căn bản có
thể làm được đối xử bình đẳng với ba nàng dâu, dưới hoàn cảnh này, tính
tình của Dương thị cũng có chút thả lỏng.
"Vậy làm bát canh cá đi, thay ta nói tiếng cẩm tạ với nương." Lưu thị nói.
Dương thị tự mình quay về nói, hai bé Vĩnh Dung nằm sấp trước giường Lưu thị, nhìn tiểu nãi oa đang ngủ, cũng nhu thuận theo bên cạnh Lưu thị.
Lưu thị vừa thấy, vừa xót xa vừa đau lòng, nước mắt vừa khô lại ướt.
"Đại tẩu, không phải có một câu châm ngôn, nói là quá tam ba bận, ngươi xem, ngươi cũng sinh ba thiên kim, sau này, khẳng định có thể như nguyện.
Trước nở hoa sau kết quả cũng giống nhau, tương lai ba chất nữ này của
ta trưởng thành, đều là người đẹp như hoa, bà mối còn không phải đạp
hỏng bậc cửa nhà ngươi ý chứ, ngày lành còn ở phía sau đó." Tử Tình
khuyên nhủ.
"Đúng vậy, vẫn là muội muội biết ăn nói, đại tẩu,
chúng ta dưỡng thân mình thật tốt, sang năm nhất định có thể sinh ra một tiểu tử mập." Trần thị cười nói.
Lời Trần thị khiến Lưu thị có
chút dở khóc dở cười, chẳng qua, tâm tình cũng tốt lên một chút, Tử Tình lại nói tán gẫu cùng một hồi, người nhà mẹ đẻ Lưu thị tới, Thẩm thị
cùng mẫu thân của Lưu thị và hai muội tử đi đến, nghe thấy lời Tử Tình
và Trần thị khuyên Lưu thị, Lưu phu nhân một tay lôi kéo Tử Tình, một
tay lôi kéo Trần thị, vội vàng nói lời cảm ơn.
"Vẫn là thông gia
phu nhân khéo dạy, coi nàng dâu như nữ nhi của mình, nhìn cô cô ở đây
như hai chị em vậy, theo lý mà nói, Mai nhi nhà ta đúng là có phúc, gả
vào Tăng gia các ngươi, nhưng hết lần này đến lần khác chính là cái bụng không tốt, cũng biết chuyện trên đời đúng là khó có thể lưỡng toàn."
Lưu phu nhân nói xong liền rút khăn ra.
"Thông gia muội tử đừng
như vậy, khó khăn lắm bọn nhỏ mới khuyên bảo được đại tức phụ tốt lên
một chút rồi, ngươi còn như vậy, cũng không phải là lại thêm phiền muộn? Muội tử yên tâm đi, nàng dâu vẫn còn trẻ, ta quyết sẽ không nhét thêm
người vào phòng của con trai ta đâu, chúng ta xuất thân từ nhà nông,
không cho phép cái này." Thẩm thị nói.
Tử Tình vừa nghe lời này,
nói như vậy vừa rồi Lưu phu nhân có nhắc việc này, có chút lo lắng, dù
sao bây giờ Tử Phúc cũng là quan thất phẩm rồi, có một hai tiểu thiếp
cũng là bình thường, trong lòng Lưu thị lo lắng nhất chỉ sợ cũng ở chỗ
này đi, vạn nhất Tử Phúc có tiểu thiếp, bản thân còn chưa sinh được nhi
tử, để tiểu thiếp tranh trước, sợ địa vị của mình khó giữ được.
Quả nhiên, Lưu phu nhân nghe xong lời Thẩm thị, vội nói: "Lời này của thông gia tẩu tử cũng rất đúng tâm tư của ta, tẩu tử lương thiện hiểu lòng
người như vậy, cũng là phúc khí của Mai nhi nhà chúng ta, ta cũng không
nói gì thêm, ở lại đây với Mai nhi vài ngày, khuyên giải nàng một chút."
Tử Tình và Trần thị tự mình dâng trà trà, Thẩm thị liền mang theo các nàng đi ra, để lại mấy mẹ con Lưu thị nói chuyện riêng.
Tử Tình từ cửa nhỏ đi về nhà, một đường còn có chút rầu rĩ, nữ nhân không
sinh được nhi tử, thật đúng là đáng thương, liên lụy cha mẹ mình cũng
phải thấp hơn người một bậc. Tử Tình sờ sờ bụng mình, than thở nói, vạn
nhất nữ nhi của mình tương lại cũng không sinh được nhi tử, mình chẳng
phải cũng phải theo cẩn thận từng li từng tí cùng khuôn mặt tươi cười?
Lâm Khang Bình muốn đến đón Tử Tình, biết Tử Tình lại mang thai , Tử Tình
về nhà mẹ đẻ không dẫn người bên cạnh, Lâm Khang Bình đích thân tới đón, vừa thấy vẻ mặt của Tử Tình, vội ôm cổ Tử Tình, hỏi: "Tự một mình than
thở cái gì vậy? Ai lại chọc ngươi không vui à?"
"Không có, chính
là thấy đại tẩu chưa sinh được con trai mà đáng thương, nương của đại
tẩu nương cũng đi theo nịnh nọt, ta nghĩ, nữ nhi của chúng ta nếu cũng
như vậy, ta nên làm cái gì bây giờ?"
"Lại bậy bạ gì vậy? Yên tâm
đi, ngươi có thể sinh nhi tử như vậy, đều nói nữ nhi theo nương, nàng
cũng nhất định có thể sinh ra nhi tử. Cười một cái, ngoan, ta cũng không muốn đến lúc đó sinh ra một cái tiểu quỷ khóc nhè." Lâm Khang Bình bóp
mặt Tử Tình làm cái mặt quỷ.
Tử Tình nhịn không được nở nụ cười,
"Lúc này mới xinh đẹp. Ngẫm lại muốn ăn cái gì mới là đúng đắn, bảo bối
nữ nhi muốn ăn mà không có, tương lai tham ăn cũng không tốt." Lâm Khang Bình vuốt khuôn mặt nhẵn mịn mềm mại của Tử Tình, vẫn giống như trước
kia không buông tay nổi.
Ngày hôm đó, Tử Tình đang chơi cùng bọn
nhỏ ở phòng chơi, tiểu Thư Ngạn đã học đi được rồi, cũng thích nhảy nhảy trên giường nhảy, lăn qua lăn lại, Thư Duệ chơi cùng bé, Tử Tình hơi
nhàm chán, nghĩ Lâm Khang Bình bận tính toán sổ sách ở thư phòng, cũng
cuối tháng mười một, một năm thu hoạch trong nhà cơ bản cũng vào kho
rồi, Tử Tình đang muốn tới giúp hắn một chút, Thẩm thị sai Tiểu Chanh
tới nói, Trần thị đã sinh một nữ nhi.