"Muốn ta nói, nếu lúc trước các ngươi đã định là hai thạch gạo và ba
lượng bạc, đại cháu ngoại trai, điều kiện bây giờ của ngươi mặc dù kém
một chút, cũng không thiếu một hai lượng bạc. Chẳng qua, chúng ta muốn
nói là, về sau, các ngươi cũng nên bỏ thêm một chút tấm lòng cho hai lão nhân, nhị cháu ngoại trai cũng không dính dáng đến ngươi bao nhiêu
lượng bạc, tóm lại các ngươi không thể vừa không ra tiền cũng không ra
sức chứ? Không bằng về sau cứ như vậy, khi hai vị lão nhân không thể
động đậy nổi, đại cháu ngoại trai, đây là trách nhiệm của ngươi rồi, bạc lão nhị có thể lấy ra nhiều một chút, nhưng ngươi là trưởng tử, sức này phải do ngươi lấy ra, ngươi có đồng ý hay không?" Đại cữu lão gia hỏi.
Lời này thực nói đến trong tâm khảm Tăng Thụy Tường và Thẩm thị, mà
khoảng thời gian trước Tăng Thụy Khánh bởi vì chuyện Tử Toàn mà có chút
nghĩ lại, hắn cũng không phải người ngu dốt như Xuân Ngọc, tốt xấu cũng
làm văn thư ở quan nha hai mươi năm, sao có thể một chút kiến thức cũng
không có? Mấy ngày đó chẳng qua là bị Tăng Thụy Tường làm cho thẹn quá
thành giận, nói chuyện không qua suy nghĩ, chuyện này qua một thoáng,
hắn cũng đã có chút hối hận. Giờ phút này, nghe xong lời nói của hai vị
cữu lão gia, vội nói: "Nên vậy, liền theo hai vị cậu."
"Vì sau này các ngươi ít liên quan đến nhau, hôm nay dứt khoát viết văn
thư luôn, đại cháu ngoại trai, không phải chúng ta không tin ngươi, mà
là trước đây ngươi đã từng đổi ý rồi." Tiểu cữu lão gia nói.
Tăng Thụy Khánh nghe xong chỉ phải nhận, nếu hắn gây lộn với hai vị cữu
lão gia, cũng thật không tốt, cậu khác mẫu thân, bọn họ cũng sẽ không
giấu giếm cho hắn như lão gia tử và Điền thị, giúp đỡ để hắn giữ được
thanh danh.
Học đường ngay ở bên cạnh, giấy bút đều là có sẵn, văn thư này rất nhanh đã lập xong, một điều ba phần, trong tay cữu lão gia có một phần, đại ý chính là bây giờ Tăng Thụy Tường ra bạc nhiều hơn phụng dưỡng lão nhân, chờ tay chân lão nhân bất tiện, hoặc không thể động đậy, sẽ đưa đến tổ
trạch bên kia, do Tăng Thụy Khánh phụng dưỡng.
Về phần Xuân Ngọc, trước đuổi trở về, về sau, trừ lễ mừng năm mới, không được về nhà mẹ đẻ.
Thẩm thị và Tăng Thụy Tường cuối cùng cũng thở phảo nhẹ nhõm, Tử Tình
nghe nói. Cũng nói: "Vẫn là như vậy tốt. Ta thà rằng tiêu tiền mua cái
thanh tĩnh đi."
Bằng vào tính tình kia của Điền thị, ai theo nàng giày vò chứ? Chẳng qua lời này, Tử Tình không nói ra trước mặt Tăng Thụy Tường.
Ngày hôm đó, Lâm An trở về vui mừng lộ rõ trên nét mặt, nói là năm nay
Khang trang lúa mạch tăng sản lượng rồi, đoán chừng năm ngoái giống lúa
mạch chọn tốt. Sản lượng tăng thêm một thành (10%), Tử Tình tính toán,
một mẫu được hai trăm hai mươi cân, đạt tới tiêu chuẩn ruộng cạn bình
thường rồi. Chẳng qua. mảnh mới mua kia còn kém một chút, là năm đầu
tiên trồng lúa mạch, mới khoảng một trăm bảy mươi cân. Hoàn hảo, không
cần nộp thuế.
"Phần sản lượng tăng thêm này đủ cho chúng ta nộp thuế rồi, lúa mạch
này, Phó đại nhân định toàn bộ, muốn mì sợi và bột mì. Nhiều hơn bán cho người môi giới một văn tiền một cân, lấy ra bạc đắp tân phòng trong
trang. Gia mà biết được, chắc là rất vui mừng." Lâm An cười nói. Lâm
Khang Bình ra khỏi nhà đi Việt Thành rồi.
"Tình huống hai nhà kia thế nào?" Tử Tình hỏi.
"Cao hơn bình quân một chút, một mẫu cũng hơn bốn năm cân, giống lúa mạch năm nay ta cho bọn họ chọn lựa kỹ càng." Lâm An nói.
Sau khi Lâm An đi xuống, chỉ một lát, Tiểu Phấn đi tới nói, Lâm Hưng ở
cửa viện cầu kiến, có hai người ăn xin. Nhìn rất thê thảm, hỏi ý của chủ tử.
"Còn hỏi cái gì? Bảo phòng ăn cho bát canh nóng cơm nóng ăn, còn có, có
quần áo cũ, nhặt lấy hai bộ đưa cho bọn họ, lại cho bọn họ một xâu
tiền."
Lâm Hưng đi ra ngoài một hồi lâu, lại tới, nói: "Chủ tử, bọn họ thấy đồ
và tiền của chủ tử cho. Dập đầu lạy ba cái. Hỏi có thể ở lại hay không,
thưởng bọn họ chén cơm ăn. Bọn họ thật sự rất đáng thương, lão a công
này lớn tuổi rồi, một tay đại thúc kia còn bị phế, nói là trước kia làm
việc ở trong mỏ quặng gì đó, không nghĩ tới là, tay bị bỏng hỏng, bị trả về nhà, cũng không có cách nào khác, tiền mỏ quặng bồi thường bị phụ
nhân nhà hắn cuỗm mất chạy trốn, bọn họ nói, có thể trông cửa cho chúng
ta, không cần tiền công, chỉ cần ăn ở là được."
Tử Tình nghe mơ hồ, hỏi: "Đến cùng là mấy người? Bọn họ có quan hệ gì?"
"Là hai cha con, đều là xuống từ mỏ quặng, cũng không biết trồng trọt,
lớn được sáu mươi tuổi, người trẻ hơn cũng hơn bốn mươi rồi, trong nhà
cũng không có ai, nhìn rất đáng thương."
Mỏ đồng, trong lòng Tử Tình xẹt qua một suy nghĩ gì đó, còn chưa kịp
nghĩ tiếp, Tiểu Phấn Tiểu Lam ở một bên nghe xong cũng nước mắt rưng
rưng cầu tình giúp hai người kia.
Tử Tình suy nghĩ một chút, nói: "Mang bọn họ mang đi vào, ở trong sân, ta hỏi mấy câu cách rèm cửa."
Lâm Hưng nghe xong vội chạy đi dẫn hai người kia tới, Tử Tình nhìn qua
khe hở rèm cửa, chỉ nhìn thấy hai cặp chân to đen sì, trên chân chỉ có
một đôi giày rơm nhìn không còn màu sắc. Hai người quỳ gối ngoài mành,
nói: "Đa tạ chủ nhân thưởng bát cơm nóng ăn, hai người chúng ta đã rất
lâu rồi chưa từng ăn thứ tốt như vậy. Quý phủ vừa thấy chính là nhà
lương thiện, chúng ta thật sự là cùng đường rồi, nếu không khó xử mà
nói, nghĩ ở quý phủ tìm chút việc làm, trông cửa lớn hoặc hoặc nuôi chút gà vịt vẫn là có thể, chúng ta chỉ cầu một cái ấm no mà thôi." Nói
chuyện là lão nhân lớn tuổi hơn, nghe giọng điệu nói chuyện còn là một
người từng đọc sách.
"Nghe nói các ngươi đều là xuống từ mỏ đồng, muốn hỏi một chút các ngươi ở mỏ đồng nào? Còn có, các ngươi ở mỏ đồng làm loại công việc gì?"
"Chúng ta xuống từ mỏ đồng Viên Châu, cha ta từng là đảo mỏ, sau này đi
theo sư phụ học, làm tuyển quặng. Ta là luyện đồng, tay trái của ta
không cẩn thận bị nhúng vào đảm thủy hỏng rồi, quản lý mỏ thấy cha ta
lớn tuổi, mà ta cũng không làm được việc, liền cho năm mươi lượng bạc về quê dưỡng lão, ai biết, hôm nay rơi xuống tình cảnh như vậy." Nói
chuyện chắc là nhi tử, cũng là phúc hậu, không có dùng ác ngôn mắng
người phụ nhân cuỗm bạc chạy trốn.
Một người tuyển quặng, còn có thể đào mỏ, một người luyện đồng, đảm
thủy, Tử Tình cẩn thận nhớ lại hóa học đã từng học, cổ đại hình như có
hai loại phương pháp luyện đồng, một loại là dùng than cực nóng khử đồng ô xít, một loại là dùng sắt khử đồng sunfat, đúng rồi, cái này hình như chính là đảm thủy gì đó, cụ thể Tử Tình cũng không nhớ rõ.
Nhưng là lại không nhớ rõ, Tử Tình cũng biết, đời sau ở gần đây còn có
một mỏ đồng lộ thiên rất lớn, Tử Tình từng vào đó thực tập, quan trọng
không chỉ là quặng đồng, mà là bã đồng sau khi luyện xong, đen tuyền,
hàm lượng kim loại cũng là tương đối cao. Chẳng qua là, không biết này
triều đại có giới hạn với khai thác khoáng sản hay không?
Nói chuyện tiếp với nhau, Tử Tình biết hai người đến đây họ Tiền, người
hàng năm làm việc ở mỏ, việc đồng áng cơ bản không biết, hơn nữa tay
cũng không tiện, không có nhà nào nguyện ý thuê bọn họ, đành phải xin ăn để sống.
"Tiền tiên sinh, ta muốn hỏi một chút, khu vực khai thác mỏ chỗ các ngươi, mỏ là sở hữu tư
nhân sao? Đồng các ngươi luyện được, đều bán đi đâu?”
“Không dám nhận, mỏ này hình như nghe nói là mấy người kết phường. về
phần đồ bán đi nơi nào chúng ta thật đúng là không biết, chúng ta chỉ là một người làm công, chỗ nào có thể hỏi thăm việc này?” Lão Tiền tiên
sinh nói.
Tử Tình thấy hỏi nữa cũng không có ích gì, sai Lâm An đưa bọn họ đến
Khang trang, không biết cái khác, nuôi vịt vẫn là có thể, thật muốn để
cho bọn họ ăn cơm trắng, chỉ sợ trong lòng bọn họ cũng không dễ chịu.
Vừa đưa bọn họ đi, Thẩm thị đến, hỏi: “Vừa mới thấy Lâm An dẫn theo hai
người ăn mày đi ra ngoài, sao lại có ăn mày tới chỗ ngươi?”
Tử Tình kể lại, Thẩm thị nói: “Thật đúng là rất đáng thương, coi như làm việc thiện đi, con người nếu không làm việc thiện, ông trời sớm hãy
muốn trừng phạt. Nhà đại cô nương chính là ví dụ tốt nhất, cả đời tính
kế người khác, trái lại cuối cùng đều bị người khác tính kế.”
“Như thế nào, bà ta có thể nói chuyện chưa?” Nghe nói ngày hôm sau Điền
thị bị trúng gió, Tử Tình và Thẩm thị định đi thăm, chẳng qua, lão thái
thái thấy các nàng thì không có tâm tình tốt, đại khái còn đang trách Tử Tình đã không đưa tay kéo bọn họ một lần.
Còn chưa có đâu, đã là ngày thứ sáu rồi. Mấy ngày nay Thẩm thị cũng chán ngán, mọi người đều biết Điền thị bị bệnh, dù không muốn thế nào, mỗi
ngày Thẩm thị vẫn phải là tới ân cần thăm hỏi một lần, ra vẻ vẫn phải
làm, mỗi ngày nhiều học sinh qua lại như vậy, cổ đại nhân cũng không có
gì giải trí, chính là những thứ bát quái nhà Đông dài nhà Tây ngắn này.
“Đại nương ta cũng mỗi ngày tới sao?” Tử Tình hỏi.
“À, không nói ta còn quên mất, ngươi nói việc này có lạ không, đại nương ngươi còn chủ động chào hỏi với ta, lau nước mắt nói, chuyện Tử Toàn
ngã bị thương lần đó, là nàng không đúng, thấy đứa nhỏ bị thương, vừa
tức lại đau lòng, không biết mình nói những cái gì, bảo ta đừng so đo
với nàng.”
Tử Tình vừa nghe cũng cảm thấy không thích hợp, chẳng lẽ là Tăng Thị
Khánh đổi ý, nàng tất nhiên không biết mấy lời của Tử Toàn, đúng là
khiến Tăng Thị Khánh suy tính lại quan hệ cùng Tăng Thị Tường, hơn nữa,
nghe nói Tử Hỉ tìm lão bà là tiểu thư quan gia, nhạc phụ là Phó đại nhân trong thành An châu, Tăng Thị Khánh tất nhiên biết Phó đại nhân là ai,
đó là người bình thường hắn có ngửa cả cổ muốn nịnh bợ còn nịnh bợ không đến, người ta căn bản là không để hắn vào mắt, phu gia tương lai của Tử Vũ cũng là huyện thừa. Sớm biết như thế, lúc trước nói mềm mấy câu với
lão Nhị, tốt hơn bây giờ nhiều, bạc không bớt được, người cũng đắc tội
rồi.
Tăng Thị Khánh hối hận thì hối hận, nhưng bảo hắn bỏ thể diện đến cầu
Tăng Thị Tường, trước mắt hắn vẫn không làm được, dù sao thói quen lâu
ngày nhiều năm như vậy không phải một chốc là có thể sửa được. Cho nên,
sai Chu thị đến thử Thẩm thị một chút. Nữ nhân vẫn là dễ khơi thông hơn
một chút, nữ nhân có thể ăn vạ.
“Vậy nương nói cái gì?”
“Ta có thể nói cái gì, cũng đoạn giao rồi còn so đo cái gì? Ta so đo với ai chứ? Ta là không cho nàng ta sắc mặt tốt.”
Tử Tình cũng không lo lắng Thẩm thị mềm lòng, dù sao không phải là người thân của nàng. Tính tình của Thẩm thị có chút trong cứng ngoài mềm,
trước khi ở riêng còn không có cách nào, chỉ có thể nhịn. Sau khi ở
riêng liền nhìn ra nàng có chút thay đổi, một nữ nhân thà rằng ở nhà
chịu khổ cùng một đám đứa nhỏ, lên núi hái củi xuống ruộng làm việc nhà
nông, cũng không nguyện ý đi cầu lão gia tử bọn họ giúp đỡ. Điền thị
thích nói cái gì thì nói, về mặt kinh tề tự mình làm chủ, chỉ làm phần
việc mình phải làm. Cũng không biết Tăng Thị Khánh muốn nói mấy lời dễ
nghe xin lỗi Tăng Thị Tường, Tăng Thị Tường có thể cứng rắn nhẫn tâm từ
chối không?
“Ta nghe tiểu cố ngươi nói, đại cha ngươi hình như thay đổi một ít, chắc là có liên quan đến Tử Toàn, nói là bên ngoài có người nói bậy bạ cha
mẹ nó với Tử Toàn, Tử Toàn đến một đứa bạn chơi cùng cũng không có.”
Thẩm thị thấy Tử Tình suy nghĩ, liền còn nói thêm.
Thì ra là thế. Nhưng sớm biết như thế cần chi lúc đầu đây.
Ps: Giải thích một chút tại sao Tử Tình cái gì cũng biết:
Thứ nhất, xuất thân của Tử Tình là ở nông thôn, việc làm nông cũng chỉ
biết và tiếp xúc qua thôi, kiểu như thỉnh thoảng giúp mẹ việc nhà ý,
cũng không tinh thông nhưng biết cách làm nên nghĩ ra cái gì thường phải tìm người giỏi chuyên môn và thí nghiệp, nàng chỉ ra phương pháp thôi
Thứ hai, học lên chuyên ngành của nàng là hóa học, bởi vậy mấy việc như
quặng đồng, thủy tinh, xà phòng, thuốc nổ nàng cũng biết, nhưng cũng như kiểu sv như mình, chỉ biết phương pháp và chưa tự làm bao giờ, toàn
phải tìm người từng làm và thí nghiệm theo phương pháp của mình thôi.