Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 459: Lí Linh tới cửa

Đoàn người Tử Tình từ Văn gia trở về, Lưu thị cười nói, cuối cùng cũng kiến thức tiểu thư khuê các chân chính cổ đại, đã biết chênh lệch của mình, cũng là không uổng chuyến này.

Phó thị cười nói: "Đại tẩu đúng là nên lo nghĩ rồi, tiên sinh này mời cũng không tệ lắm, ta coi hôm nay đứa nhỏ của chúng ta cũng không phải xếp cuối, xem ra, mấy tháng này coi như có chút thu hoạch."

Lưu thị nhìn Tử Tình, hỏi: "Tình nhi, ngươi nói, đứa nhỏ của chúng ta nếu gả vào gia đình như vậy, có thể sống tốt sao? Có thể vui vẻ sao? Hôm nay ta nghe các nàng nói chuyện, nhà ai cũng có tiểu thiếp có thông phòng, còn không bằng như gia đình chúng ta, mặc dù không có đại phú đại quý, nhưng rốt cuộc là một nhà hoà thuận vui vẻ."

"Vấn đề này, thật đúng là khó mà nói, nhìn vào sự theo đuổi của cá nhân, cuộc sống sau khi thành thân, như người uống nước, ấm lạnh tự biết, Vĩnh Liên cũng không nhỏ, hẳn là sẽ có ý nghĩ của chính mình, ngươi không ngại thảo luận kỹ càng với nàng một chút, cũng đừng học những cụ già cổ hủ kia, nhất định nói cái gì mà lệnh phụ mẫu lời mai mối, suy nghĩ của con cái, nên nghe thì phải nghe, năm đó lúc nương ta cưới mấy nàng dâu các ngươi, đều là hỏi qua ý kiến của bọn họ." Tử Tình nói.

Lưu thị nghe xong không lên tiếng, đại khái cũng là nghe vào lời Tử Tình, con của Phó thị còn nhỏ, cũng là không lo tới đó, lại nói, cha nàng cũng là có hai tiểu thiếp, đệ đệ muội muội thứ xuất cũng là có hai người, chẳng qua tình cảm không sâu.

Nàng trái lại thật đúng là không nghĩ tới, Tử Hỉ những năm này vẫn không cần tiểu thiếp, chỉ dựa vào điều này, nàng cũng rất có hảo cảm với gia bà gia ông, bởi vì là dưới sự dạy dỗ của Thẩm thị, nam tử Tăng gia hết thảy không được nạp thiếp, chính là bởi vì như vậy, một đại gia đình này mới có thể hòa thuận như thế, chị em dâu tiểu cô đều thân như tỷ muội.

Ngày hôm đó, Thẩm thị nhận được thư từ quê nhà. Nhớ tới người nhà ở An Châu xa xôi, nhất là Hà thị, đã là tám mươi mốt tuổi rồi, mỗi lần gởi thư đều nói tốt. Cũng không biết rốt cuộc thế nào, ra ngoài cũng đã hơn một năm, muốn trở về một chuyến. Mà sự nghiệp của mấy người Tử Phúc đều ở Kinh Thành, mấy đứa Vĩnh Tùng đã ở Kinh Thành đọc sách, chỉ hai người bọn họ trở về, cũng không có ý nghĩa gì, nghĩ vậy, Thẩm thị liền có chút không thoải mái.

Buổi tối lúc thỉnh an, mọi người tụ tập cùng một chỗ. Tử Phúc nói: "Cha nương, ngày mai chính là tết Trùng Dương, con vừa vặn mộc hưu một ngày, không bằng con dẫn mọi người ra ngoài chơi một ngày, nghe nói lá đỏ trên núi Tây Giao rất đẹp. Nương ngươi nói thế nào?"

Tử Tình nghe được liền nói: "Nương, vừa vặn ta cũng muốn đi xem, một nhà chúng ta đi hết."

Thẩm thị nhìn thoáng qua trẻ con khắp phòng, nói: "Trẻ con nhiều lắm, cũng không trông nom được."

Tử Vũ vội nói: "Nương, đứa nhỏ ta không mang đi theo, có bà vú cùng nha hoàn trông. Ta cũng đi cùng nương."

Tăng Thụy Tường nói: "Nhiều người như vậy, muốn ta nói, còn không bằng đi Khang viên nhà Tình nhi. Ăn ở chơi cũng đều thuận tiện, người lớn trẻ con cũng đều có thể mang theo."

Lưu thị nghe xong cười nói: "Vừa vặn, ta còn chưa có đi vườn nhà muội muội xem thử, nghe nói thế nhưng có hơn một ngàn mẫu, vừa vặn đi dạo một chút."

Tử Tình cười nói: "Dĩ nhiên không có ý kiến."

Ai ngờ sáng sớm ngày hôm sau, đang muốn ra cửa. Thái giám chấp sự đưa tới một phần hạ lễ cùng một phần khẩu dụ của Hoàng thượng cho Thẩm thị, ý tứ là đương kim Thánh thượng là người thuần hiếu, thể nhân hạ sĩ (nhân từ khuất thân kết giao với hiền sĩ), nay ngày Trùng Dương, niệm Tăng Tử Hỉ đi xa ở ngoài, không thể tẫn một chút hiếu đạo cho phụ mẫu, cho nên thánh ân chiếu cố, đặc biệt ban thưởng Thẩm thị một số hạ lễ.

Tạ ơn xong, thái giám chấp sự thấy nhóm người Thẩm thị đều là một bộ trang phục muốn ra ngoài, bèn thuận miệng hỏi vài câu, Tử Phúc ở một bên thay mặt trả lời, thái giám nhận trà xong, hầu bao trong tay áo Lưu thị đưa lên, liền trở về phục mệnh.

Chờ Thẩm thị bọn họ một lần nữa thu dọn đồ đạc, lúc chuẩn bị ra ngoài, Văn Tam cùng La Trì tới cửa, đến là nhà Tử Tình.

Tử Tình không muốn đi gặp bọn họ, để Tử Phúc thay nàng đi ra ngoài chiêu đãi khách nhân.

Tử Phúc gặp hai người bọn họ cười nói: "Khó khăn lắm mới chọn một ngày, muốn dẫn người nhà đi vườn nhà xá muội xem thử, mà lại chưa ra được khỏi cửa, hai vị đại nhân có chuyện gì?"

"Không có việc gì, chẳng phải là Trùng Dương rồi, đến thăm Tăng phu nhân, ngày thường công vụ bận rộn, nghĩ đến cũng không có thời gian." Văn Tam nói.

Tử Phúc cố ý nói: "Gia mẫu vẫn luôn ở cùng tại hạ, đây là nhà xá muội."

Văn Tam nghe xong có vài phần xấu hổ, nhưng là La Trì, đĩnh đạc nói: "Thế có ngại gì, chúng ta với ngươi không quen, khuyển tử gọi lệnh muội là cô cô suốt, chúng ta cũng không coi lệnh muội là người ngoài, Tăng gia muội muội ở trong lòng chúng ta, cũng giống như là thân muội tử, tất nhiên qua bên này trước."

Luận tranh cãi cùng càn quấy, Tử Phúc đâu phải là đối thủ của La Trì, La Trì vừa nói lời này, Tử Phúc ngược lại không biết nói gì cho phải.

Nhưng là Văn Tam hỏi: “Trùng Dương leo núi, người Kinh Thành chỉ thích Tây sơn, vì sao các ngươi ngược lại đến trong trang nhà Tử Tình?"

"Bởi vì người nhà khá nhiều, đứa nhỏ có nhiều bất tiện, cho nên mới bỏ gần cầu xa, nói đến trong trang nhà xá muội đi dạo một chút, dù sao bên kia cũng là có núi có thể ngắm." Tử Phúc trả lời.

"Ôi, một cái tiết Trùng Dương, chẳng qua là lễ kính lão, mấy người làm con các ngươi mang theo Tăng lão gia cùng Tăng phu nhân đi lên núi nhìn xa, gửi gắm hoài niệm cũng không sao, nữ nhân và bọn nhỏ muốn ta nói, mang đi cũng là gánh nặng." La Trì nói.

Tử Phúc nhìn về phía đối phương, La Trì đĩnh đạc nói: "Tập tục nhà ta chính là như vầy, ngày này hàng năm mấy người cha ta, cùng tổ phụ tổ mẫu ta đi Tây sơn du ngoạn một ngày, nói là cái gì, cái gì, đúng rồi, ôn lại kỷ niệm lúc còn trẻ."

Tử Phúc vừa nhìn sắc trời này, phỏng chừng là không ra cửa được rồi, bèn nói: "Xem ra, chỉ có thể chờ sang năm thôi, hôm nay cho dù đi, buổi tối cũng là không về kịp."

"Đúng rồi, sao các ngươi không ra cửa sớm?" Văn Tam hỏi.

"Vừa rồi muốn ra cửa, Thánh thượng tặng hạ lễ cho nương ta, nên mới trì hoãn đến bây giờ." Tử Phúc nói.

Văn Tam cùng La Trì đông kéo tây kéo cùng Tử Phúc ngồi một hồi, mới nhớ tới nói muốn đi thăm Thẩm thị, Tử Phúc chỉ đành phải phái người đi mời Thẩm thị, Thẩm thị đang ở hậu viện nhà Tử Tình.

Chờ tiễn bước Văn Tam cùng La Trì, đã là buổi trưa rồi, Thẩm thị cùng Tăng Thụy Tường cũng không có hứng ra ngoài, Tử Tình nói: "Nếu như thế, cũng lười nổi lửa, chúng ta đi Lục Hoa cư, ghi vào trương mục của ta. Sau khi ăn xong, ta mời nương đi ra phố dạo một chút, nương xem có muốn không?"

"Ăn cơm vẫn là ghi trên trương mục của ta. Mua đồ tùy ý ngươi, xem xem nương có muốn cái gì hay không?" Lưu thị vội hỏi.

Một cái tiết Trùng Dương êm đẹp, cứ bị quấy nhiễu như vậy, Tử Tình vẫn cảm thấy rất là đáng tiếc, nhưng là cũng không nghĩ tới cái khác.

Hai ngày sau, Tử Tình đang ở trong nhà xem Tiểu Tử phơi rau khô, bởi vì mùa đông năm ngoái trừ cải trắng cải củ, thật sự không có gì có thể ăn, Tử Tình liền dẫn theo Tiểu Tử thu rau trong vườn, phơi một ít rau khô, như là đậu đũa, rau muối khô, cà tím, ớt…, trong cửa hàng của Vương Tài cũng đưa tới chút măng khô mang từ quê tới, nấm núi, cọng rau muống…, năm nay chuẩn bị đầy đủ hơn năm ngoái nhiều.

Đột nhiên, Tiểu Dực cùng một tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi đi vào, vừa vào cửa thấy Tử Tình liền vui mừng hô: "Cô cô, đây là tỷ tỷ ta, tên là Lí Linh, nàng cũng đến thăm cô cô."

Tử Tình thấy tiểu cô nương đang đánh giá mình, ánh mắt nhìn không giống tâm tư đơn thuần của một tiểu nha đầu, làm cho người ta cảm thấy rất trầm ổn, không giống như Vĩnh Dung các nàng không biết thế sự, nói thật, Tử Tình không phải là thích loại đánh giá này lắm, cũng không phải thích loại tính cách này lắm, nàng luôn cho rằng trẻ con nên là tâm tính của trẻ con, cho nên, nàng cố gắng hết sức không để cho Thư Duệ bọn họ bị gánh nặng tinh thần, lúc nhàn hạ cố gắng hết sức chơi đùa vui vẻ cùng bọn họ.

Tiểu cô nương này mặc một chiếc áo gấm mỏng vạt xéo cổ dựng đường viền màu tím nhạt, đường thêu phức tạp, mặc dù không phô trương, nhưng Tử Tình vừa nhìn là biết không rẻ, là cái loại xa hoa điệu thấp này, dưới thân là một cái váy dài màu tím đậm, đường thêu phức tạp tương tự. Đầu song nha, trang sức trên đầu không nhiều lắm, chỉ cắm một đôi bươm bướm rèn từ vàng lá, chế tác tương đối tinh xảo, thoạt nhìn rất nhã nhặn lịch sự, đương nhiên, diện mạo cũng là tương đối khá, mày như liễu mắt như mực, có vài phần tương tự với Tiểu Dực.

Tiểu cô nương hành lễ với Tử Tình, trước tiên là nói: "Đã sớm nghe xá đệ nói nhận một cô cô, đối với hắn quan ái có thừa, mấy năm nay, ta thấy nụ cười trên mặt Dực nhi càng ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng hiểu chuyện, Lí Linh vạn phần cảm kích, cô cô xin nhận Linh nhi một lạy."

Tử Tình thấy Linh nhi gì đó này thật sự muốn quỳ gối hành đại lễ với Tử Tình, vội đưa tay giữ nàng lại, nói: "Chỉ là một đứa trẻ, có thể quen biết đó là hữu duyên, nhà ta đông con, mấy đứa bọn họ thường chơi đùa cùng nhau, ta cũng không câu thúc bọn chúng lắm, dù sao cơ bản không sai lầm là tốt rồi, ngươi không trách ta dẫn theo Tiểu Dực tự do buông thả, ta đã biết đủ rồi, cảm ơn với không cảm ơn, chúng ta không nhắc tới."

Lí Linh nhìn Tử Tình, tựa hồ có chút không hiểu lời Tử Tình lắm, Tử Tình chỉ đành phải giải thích nói: "Ta vẫn cảm thấy sự trưởng thành của một đứa trẻ, đến đoạn tuổi nào, thì nên làm cái đó, tiểu hài tử nên là tâm tính tiểu hài tử, nên chơi thì chơi, lúc nên học, cũng phải nỗ lực."

Lí Linh nghe xong có chút hiểu rồi, nói: "Đa tạ cô cô chỉ điểm."

Tử Tình mang theo Lí Linh cùng Tiểu Dực vào nội viện, Yên Nhiên bỗng chốc nhào tới, thấy Tiểu Dực, nói: "Ca ca, bế bế."

Tử Tình lúc này mới phát hiện Yên Nhiên trực tiếp lược bớt tên, gọi thẳng Tiểu Dực là ca ca, Tiểu Dực bế lấy Yên Nhiên, nói với Lí Linh: "Tỷ, đây là Yên Nhiên."

Lí Linh nhìn Yên Nhiên, trong ánh mắt có ngạc nhiên lẫn vui mừng rõ ràng, cũng đưa tay về phía Yên Nhiên, hỏi: "Tỷ tỷ bế ngươi một cái được không?"

Yên Nhiên cũng nhìn Lí Linh, đột nhiên cười nói: "Tỷ tỷ không phải là tỷ tỷ xấu."

Tử Tình vừa nghe, đưa tay chọc Yên Nhiên một cái, cười nói: "Không được cứ nói người khác là tỷ tỷ xấu. Lần sau lại không nhớ được, nương đánh mông ngươi."

Yên Nhiên nghe xong chân mày nhỏ nhéo một cái, hai ngón trỏ cuốn vòng vòng với nhau, nói: "Nương, nàng ta vốn chính là tỷ tỷ xấu."

Lí Linh nhìn Tiểu Dực, Tiểu Dực nói: "Nàng nói là La Tố Tố, nha đầu kia từng bắt nạt nàng, nàng ghi thù."

Lí Linh cười nói: "Yên Nhiên ngoan, lần sau tỷ tỷ thay ngươi đánh nàng ta, nàng ta sợ tỷ tỷ lắm."

Yên Nhiên nghe xong mặt mày hớn hở rồi, nhào về phía Lí Linh, khuôn mặt nhỏ nhắn ở trên mặt Lí Linh cọ một cái, Lí Linh nhìn Tử Tình sững sờ.

Tiểu Dực cười nói: "Tỷ, nàng là thích ngươi rồi, người không thích, nàng mới không hôn đâu!"

Lí Linh nghe xong cũng dán một cái ở trên mặt Yên Nhiên, nói với Tử Tình: "Cô cô, ta cũng thích nàng, ta có thể mang nàng tiến.., ta có thể mang nàng về nhà chơi một ngày không? Ta cam đoan sẽ không để nàng khóc, sẽ không để cho người ta bắt nạt nàng."

Việc này lại làm Tử Tình khó xử rồi, nào có đạo lý người vừa đến cửa đã muốn dẫn đứa nhỏ nhà người ta đi, Lí Linh này, xem ra cũng là quen tùy tính rồi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất