La Trì mở cổng trong ra, không nghĩ tới, cửa viện của tân nương tử bị Chung Doanh đóng lại, Chung Doanh cũng là tính thích đùa, lúc này không đi ra bên ngoài chiêu đãi khách nhân, lại lôi một đống nữ quyến, trốn vào trong viện tử của tân nương, bảo là muốn ra chút đề khó cho Thư Duệ.
Thư Duệ nhìn Lý Dực cười nói: "Ba cửa này, ta nhớ rồi."
"Đừng nha, Đại ca, chuyện này, thật sự không có liên quan tới ta. Ta đây không phải là tới giúp ngươi chống sân sao?" Lý Dực vội nói.
Đùa à, Yên Nhiên có bốn ca ca, còn đừng nhắc tới một đống biểu ca biểu tỷ biểu đệ biểu muội Tăng gia, thật muốn chọc ghẹo hắn, ngày đại hỉ, hắn cũng không thể bày phả (1) Hoàng gia, không nhìn mặt Tăng bọn họ còn phải nhìn mặt Phật Tử Tình và Yên Nhiên.
(1) Phả, sổ chép về nhân vật và chia rành thứ tự. Như gia phổ 家譜 phả chép thế thứ trong nhà họ.
Hồng bao đưa một đám vào, lời hay cũng nói một sọt, Chung Doanh đột nhiên nói muốn nghe nữ tế ca hát, còn phải hát bài người khác chưa từng hát, tốt nhất có thể chọc nàng cười, Thư Duệ nghĩ nửa ngày, Thư Vĩ ở một bên nói: "Đại ca, nương dạy ngươi, tùy tiện chọn bài nào cũng được."
Thư Duệ cuống cuồng, "Tiểu nha ma tiểu nhị lang, đeo bọc sách đi học đường. . . . . ."
"Phì" tất cả mọi người đều cười ha ha, cơ mà Chung Doanh nói: "Bài này không được, ta đã nghe Đại tiểu tử nhà ta nhiều năm trước hát rồi."
Thư Duệ quýnh lên, vội đổi, "Con thỏ nhỏ ngoan ngoãn một chút, mở cửa ra. . . . . ."
"Ha ha, ha ha, Đại nãi nãi, ngươi là thỏ nha, con thỏ nhỏ ngoan ngoãn một chút. . . . . ." Nữ quyến La gia cười nói.
Lời này nói ra, mọi người đầy viện tử đều phì cười, ngay cả La gia lão tổ tông ở trong sảnh đường cũng ngồi không yên, đi tới trong viện tử.
"Đại ca, hai con hổ" Thư Vĩ gợi ý nói.
"Còn hát cái gì, không có nghe mọi người đã cười thành như vậy rồi?" Lý Dực nói.
"Nhạc mẫu đại nhân, nghiệm vụ của tiểu tế đã hoàn thành, mời mở cửa đi."
"Ai nha, không được, bụng của ta cũng cười đau rồi, người nào xoa bóp cho ta?" Chung Doanh ở bên trong nói.
"Ai nha, Lâm cô gia bên ngoài, sự bất quá tam, hát một bài nữa đi. Hôm nay đúng là thật sự mở rộng tầm mắt rồi, cười chết ta rồi, thật sự cười chết ta rồi, bao lâu không có cười một trận đã đời như vậy, sau này, cô gia nhà ta cũng phải làm khó hắn như vậy."
Thanh âm này nghe không quen, chẳng qua, nam tử chưa lập gia đình theo cùng Thư Duệ tới đón đâu, đều một đầu hắc tuyến, đây, đây cũng quá chà đạp người đi?
Chung Thiếu Bân đi theo sang đây xem náo nhiệt, giờ phút này cũng là vẻ mặt thư sướng, nói: "Đáng đời, ai bảo các ngươi ngày đó làm khó ta?"
"Đại tỷ phu, ngươi được gọi là làm khó, ta đây gọi là cái gì?" Thư Duệ cười khổ nói.
"Nếu không phải các ngươi dẫn đầu, đòi hồng bao, có thể có ngày hôm nay sao?" Chung Thiếu Bân nhàn nhã mà ở một bên xem náo nhiệt.
"Đại ca, chúng ta quá lỗ rồi, chỉ có một nữ oa là muội muội, đây cũng không dễ bù vào, mấy người chúng ta tương lai còn không biết bị làm khó thế nào đây?" Thư Ngọc cười khổ nói.
Thư Duệ nghe xong liếc mắt nhìn Lý Dực, Lý Dực vội nói: "Đại ca, đừng như vậy, nhiều nhất là, ta và ngươi cùng nhau hát 《 hai con hổ 》."
"Đại ca, ta cũng cùng ngươi." Thư Ngọc cùng Thư Vĩ đồng thời nói.
Cho nên, liền thấy bốn tiểu tử, nghiêm trang mà hát : "Hai con hổ, hai con hổ, chạy trốn mau, chạy trốn mau. . . . . ."
Đương nhiên lại là cả sảnh đường cười vang.
Chung Doanh bên trong cười đủ rồi, muốn nhìn vẻ mặt của bốn người này một chút, mở cửa ra một khe, Thư Duệ và Lý Dực phản ứng nhanh, vội đẩy vào.
Chỉ thấy người ở bên trong không có một người đứng thẳng, tất cả đều ôm bụng vịn nha hoàn, thấy Thư Duệ đi vào, hai mắt sáng lên mà nhìn chằm chằm vào Thư Duệ nghiên cứu, Thư Duệ cuối cùng cũng thấy tân nương tử mũ phượng khăn quàng vai, giờ khắc này, quá không dễ dàng tới.
"Được rồi, được rồi, tân nương tử cũng thấy rồi, đi ra ngoài đi, đi ra ngoài dùng trà." La Hạo Viêm tới đây tiếp khách rồi, mang mấy người Duệ đến phòng khách.
Sau ba tuần rượu, Thư Duệ cuối cùng cũng có thể mang theo tân nương tử ra cửa rồi.
Lâm gia bên này, đã sớm biết được chuyện đã xảy ra ở La gia, biết La gia sẽ không dễ dàng để cho Thư Duệ qua cửa, nhưng là không nghĩ tới, Chung Doanh có thể làm khó Thư Duệ như vậy, rõ ràng là báo thù Yên Nhiên thắng nha đầu La gia ở hội thưởng sen năm ấy, trận này, muốn tìm trở về, đúng là không dễ.
Sau tam bái, đưa vào động phòng, trong một sát na Thư Duệ vén khăn trùm đầu lên, nhìn đôi mắt sáng môi hồng trước mắt, Thư Duệ cảm thấy, hết thảy khó khăn này, cũng đáng rồi.
Buổi tối động phòng, mấy đứa Vĩnh Bách Vĩnh Chương cũng là náo loạn tượng trưng, Thư Duệ hôm nay đã đủ bị làm khó rồi, mọi người đều buông tha cho hắn.
Lý Dực hâm mộ đầy mặt nhìn Thư Duệ đắc chí vừa lòng, nhìn lại Yên Nhiên, ngửa đầu thở dài, đêm dài đằng đẵng, ta còn phải nhịn đến bao giờ?
Lâm Khang Bình vỗ vỗ bả vai Lý Dực, cười nói: "Năm đó, ta cũng như vậy, từ từ chờ đi."
Tử Tình vỗ Lâm Khang Bình một cái, nói: "Nói bậy cái gì đấy? Điều này cũng có thể nói với đứa nhỏ? Còn không đi chào hỏi đại ca bọn họ."
Hôm nay Thư Duệ thành thân, Tử Tình đón Dư thị cùng Lâm Khang Kiện bọn họ vào thành, sợ bọn họ ngượng tay ngượng chân, chuẩn bị riêng một viện tử để cho bọn họ ở.
Lý Dực thấy nhóm người lớn bận rộn, lại tranh thủ thời gian dắt bàn tay nhỏ bé của Yên Nhiên, hai người khẽ khàng nói chuyện một lúc, lúc này mới lưu luyến mà hồi cung.
Sau khi hôn sự của Thư Duệ xong xuôi, không có mấy ngày lại tiễn Thư Ngọc đi, chẳng qua, lần này Yên Nhiên có Sở Sở làm bạn, cộng thêm loại chuyện này, đã là trải qua nhiều lần, cho nên, cũng không có đau buồn như hai lần trước. Tử Tình cùng Lý Dực thấy vậy, đều thở phào nhẹ nhõm.
Hai tháng sau, truyền đến tin tức Sở Sở có thai, Lâm gia cùng La gia lại là ăn mừng một phen, Tử Tình tách hộ tịch của Thư Duệ ra, cho bọn họ ba mươi vạn lượng bạc, để cho bọn họ tự xem xét đặt mua sản nghiệp.
Sở Sở còn thật không nghĩ tới Lâm gia giàu có như thế, lấy ra chính là ba mươi vạn lượng bạc trắng, bởi vì của hồi môn La gia cho Sở Sở cũng mới giá trị mười vạn lượng, La gia nhưng là kinh doanh mấy đời ở Kinh thành rồi, Lâm gia mới chỉ là mấy năm.
Trong nhà có Sở Sở, ban ngày lúc Thư Duệ đi làm, Yên Nhiên liền đi qua cùng Sở Sở, cùng làm chút đồ thêu thùa may vá, cùng học tập quản gia, bởi vì, Sở Sở cũng phải quản lý sản nghiệp của nàng và đám người trong viện tử. Hai cô tẩu vừa nói vừa cười, Yên Nhiên cũng không cảm thấy thời gian trôi qua nhanh, trái lại Lý Dực, thấy Yên Nhiên không có dính hắn như trước đây, trong lòng còn rất mất mác mấy ngày liền.
Lại là một năm hoa đào nở, Lâm Khang Bình mang theo Tử Tình đi Khang Viên, để Yên Nhiên ở lại làm bạn với La Sở Sở có bầu sáu bảy tháng, chuyện này, có người cao hứng có người tức giận, cao hứng tất nhiên là Lý Dực, bởi vì Tử Tình cùng Lâm Khang Bình không có ở bên cạnh, hắn có thể có nhiều thời gian ở cùng Yên Nhiên hơn. Dĩ nhiên, một chỗ này không thể đeo theo đám nha hoàn. Không vui, tất nhiên cũng có người.
Lúc này, Yên Nhiên đang theo cùng Sở Sở đi dạo ở hậu hoa viên, bởi vì Tử Tình trước khi đi đã dặn các nàng, mỗi ngày phải đi đủ thời gian bao lâu, như vậy, sau này sinh con mới có thể thuận lợi.
Lúc này, Chung Doanh sang đây thăm Sở Sở, biết được trong nhà một người lớn cũng không có, chỉ có một tiểu hài tử là Yên Nhiên ở cùng nữ nhi bảo bối của mình, trong bụng giận tím mặt, nói: "Lâm gia các ngươi cũng quá không coi nữ nhi ta thành chuyện rồi, nào có để con dâu mang thai sáu bảy tháng ở nhà, bản thân đi hưởng thanh nhàn. Khuê nữ, đi về nhà cùng nương, để sau khi bà bà trở về, tự mình đến nhà chúng ta đón người."
"Nương, ngươi lại làm loạn cái gì, bà bà ta là đi ngắm hoa đào rồi, mấy ngày nữa là có thể trở lại ngay." Sở Sở vội giải thích mấy câu.
"Đúng đó, thân gia đại nãi nãi, nương ta nói, mùa xuân rồi, muốn đi ra ngoài đạp thanh một chút, muốn nghe thanh âm hoa nở một chút, cha ta đành phải đi cùng nàng, lần này, chỉ là ở mấy ngày, thân gia đại nãi nãi yên tâm đi, cha nương ta nhất định sẽ trở về kịp thời." Yên Nhiên giải thích.
"Cái gì, cái gì, nương ngươi cũng quá lập dị đi, ngắm hoa đào nơi nào không có, còn nhất đình đòi chạy ra ngoài thành, hậu hoa viên nhà ngươi không phải có sao? Ta sống lớn như vậy, còn chưa từng nghe nói, chuyện nở hoa này, còn có thanh âm? Nương ngươi rõ ràng chính là già mồm cãi láo.
Hai người lúc này, chỉ sợ đang trải qua loại cuộc sống tiêu dao như thần tiên đây mà."
Chung Doanh nói xong thở dài, việc này, thật đúng là hâm mộ không được, Tử Tình người ta vừa nói muốn nghe thanh âm hoa nở, Lâm Khang Bình này không nói hai lời, lập tức bỏ mọi việc trong tay xuống, theo cùng nàng, đây nếu là đổi thành Gia nhà mình, còn không chửi mình điên rồi phải không?
Yên Nhiên nhìn Chung Doanh, nhớ tới vẻ mặt La Trì kia nhiều lần muốn chọc ghẹo nàng kia, bèn ngửa đầu, ngọt ngào mà nói với Chung Doanh: "Thân gia nãi nãi, không bằng, ngươi cũng trở về nhà tìm La thúc thúc, bảo hắn cũng mang theo ngươi đi, Khang Viên nhà ta, đầy núi đầy đồng, khắp nơi đều là hoa, thật sự là một vùng biển hoa nha. Còn có, ngươi không những có thể nghe được thanh âm hoa nở, ngươi còn có thể tận mắt thấy mưa hoa nha, thật sự, quá đẹp, quá rung động, Yên Nhiên không nói láo."
Chung Doanh nghe xong, nói không động tâm là giả, ngắm hoa hay không trái lại là thứ nhì, mấu chốt là người kia chịu để tư thái xuống, theo cùng mình ngắm hoa. Chung Doanh động tâm tư này, đâu còn ngồi yên được? Ngay cả chuyện Sở Sở cũng vứt sang một bên rồi, hấp tấp trở về nhà.
Khó khăn lắm mới chờ đến La Trì vào nhà, Chung Doanh cũng bất chấp tiểu thiếp di nương bên cạnh, trực tiếp lôi La Trì vào phòng ngủ của mình.
"Muốn làm cái gì cũng không cần nóng lòng như thế chứ, ban ngày, còn chưa tối đâu?" La Trì lần đầu tiên thấy Chung Doanh chủ động như vậy, không nhịn được trêu ghẹo một câu.
May là Chung Doanh làm thê tử hắn nhiều năm như vậy, nữ nhân nghe được những lời này, cũng không khỏi ửng hồng cả mặt, "Phi, ngươi làm như người khác đều như ngươi ý, nôn nóng như con khỉ, suốt ngày ham muốn mới mẻ không có đủ."
"Ơ, không phải vì chuyện này, đang yên lành có cái gì không thể ở bên ngoài ngay trước mặt các nàng?" La Trì cũng có mấy phần tò mò, chẳng qua, giờ phút này thấy mặt phấn hàm xuân của Chung Doanh, thật là có vài phần hứng thú.
Chung Doanh thấy hắn động tay động chân, đập tay của hắn, hỏi: "Ta muốn đi vào núi ngắm hoa đào một chút, nghe thanh âm hoa nở một chút, cũng muốn xem mưa hoa một chút. Ngươi đi theo cùng ta được không?"
La Trì nghe để tay lên trán Chung Doanh, hỏi một câu: "Không có phát sốt mà? Sao đã nói mê sảng rồi? Này từ xưa tới nay, còn chưa từng nghe nói, hoa nở còn có thanh âm, hoa còn có thể mưa? Điên rồi phải không?"
Chung Doanh nghe xong giận đến đẩy hắn ra, nói: "Biết ngay ngươi như vậy mà, thân gia phu nhân người ta, Tử Tình nói muốn nghe thanh âm hoa nở, muốn xem mưa hoa, thân gia lão gia không nói hai lời, bỏ luôn mọi việc trong tay xuống, đi theo cùng nàng. Ngay cả Sở Sở của chúng ta cũng bỏ đấy, ngay cả nữ nhi bảo bối nhất cũng không mang theo. Ngươi xem ngươi, một chút tình thú cũng không có."