Chương 111: Vô Đề
Nghĩ đến Hoắc Huyên mấy năm qua cứ bám riết cha của mình, ngẫu nhiên lên mặt trưởng bối với mình, đặc biệt là mấy năm nay khi Tạ Giác điều tra tung tích của em gái có tra ra một số thứ khác, con ngươi của Tạ Giác trở nên tối màu, nếu chuyện năm đó thật sự liên quan với họ thì anh ấy tuyệt đối sẽ không bỏ qua!
Ánh mắt của Tạ Giác khiến Uông Diệc đứng chờ ở cửa không kiềm được run cầm cập.
Tiếp đó nghe Tạ Giác nói:
“Tôi không muốn gặp cô ta. Còn nữa, nói cho người trông cửa, Bộ Nghiên Cứu Hiện Tượng Đặc Dị chúng ta không phải chỗ mà người bình thường có thể tùy tiện tiến vào."
“Rõ.”
Uông Diệc lên tiếng, đang định ra ngoài đuổi cô Hoắc thì bên ngoài đã ồn ào ầm ĩ, người ta xông đến.
“Anh họ!”
Cô Hoắc có vẻ ngoài đẹp lộng lẫy, giống như đóa hoa hồng, tỏa ánh sáng chói mắt.
Cô Hoắc thẹn thùng nhìn Tạ Giác, ngoài mặt trông giống như hình tượng em gái hoàn mỹ.
“Cô Hoắc, nhà chúng tôi và nhà các người đã không có quan hệ gì. Ngày xưa là ông nội của cô chính mồm nói chúng ta nước giếng không phạm nước sông."
Tạ Giác hừ lạnh một tiếng:
“Cô của cô Hoắc luôn quấn quýt cha của tôi, còn cô thì suốt ngày chạy đến bộ môn chúng tôi bám riết tôi. Tôi nói cho cô biết, còn dám đến lần nữa tôi sẽ xử cô theo tội rình trộm cơ mật quốc gia.”
Cô hai của thế hệ trẻ nhà họ Hoắc cười tươi:
“Em không tin anh họ sẽ làm như vậy, chúng ta chính là thân thích!"
Hoắc Mai này là con gái thứ của con trai trưởng nhà họ Hoắc, là cô gái lúc trước nhà họ Hoắc định dùng để thay thế em gái Tạ Giác, là người bình thường, rất được nuông chiều. Nhưng không biết nhà họ Hoắc rót gì vào não cô ta, khiến Hoắc Mai luôn muốn thân thiết với nhà họ Tạ, xem mình là em gái của anh ấy.
Trong lòng Tạ Giác càng không kiên nhẫn với nhà họ Hoắc, nhưng nhớ lời của cha, vì tra ra chuyện năm đó, anh ấy phải nhịn.
Tạ Giác kéo cổ áo, lạnh lùng hỏi:
“Cô đến lại có chuyện gì?"
Hoắc Mai cười tươi nói:
“Anh họ, tháng sau là sinh nhật của ông nội em, nên em đến mời anh tham gia.”
“Tôi” Không đi.
Tạ Giác định từ chối nhưng do dự, nhớ lại mấy ngày hôm trước tra ra một vài thứ, có một số việc anh ấy phải tự mình đi xác nhận.
Cuối cùng Tạ Giác sửa miệng: “Tôi sẽ đi, cô hãy về trước.”
Tuy Hoắc Mai không vừa lòng với thái độ lạnh lùng đuổi người của Tạ Giác, nhưng anh ấy đã đồng ý coi như cô hoàn thành nhiệm vụ hôm nay rồi, vì thế nghe lời rời khỏi.
Bị Hoắc Mai quấy rối, Tạ Giác lo suy nghĩ đi nhà họ Hoắc điều tra nên quên ý định muốn đi thành phố S tra về cô gái kia.
Bên Cố Khanh, trải qua ba ngày suy xét thì cũng đồng ý lời mời của Lệ Hoan, làm thành viên của Bộ Nghiên Cứu Hiện Tượng Đặc Dị thành phố S.
Chẳng qua năng lực của Cố Khanh bây giờ toàn nằm ở bùa chú, cũng chưa vẽ loại bùa có tính công kích, cho nên làm nhân viên hậu cần.
Sau khi trở thành ‘nhân viên công vụ’, sinh hoạt của Cố Khanh không thay đổi gì nhiều, bình thường cung cấp lá bùa từ đưa cho Tiền Đồ đổi thành vừa đưa cho ông ta vừa đưa cho bộ môn.
Nhưng chia bùa cho hai nơi, Cố Khanh ngược lại kiếm càng nhiều tiền. Hơn nữa vì sợ cô không đủ nguyên vật liệu, Lệ Hoan còn xin một đống lá bùa và chu sa làm trợ cấp cho Cố Khanh.
Nam Nguyên đã lấy lại tinh thần cũng tìm tới Cố Khanh.
Trong gia đình ba người này, khí vận của Nam Minh đã bị chú cắn vận nuốt, không thể bù lại khí vận đã mất. Nhưng may mắn khí vận của Thẩm Uyển vẫn còn, vợ chồng một thể, hai người luôn ân ái bên nhau thì khí vận sẽ dần tốt lên.
Còn Nam Nguyên, ban đầu cô chỉ bị áp chế khí vận, chưa bị cắn nuốt nhiều, sau khi cởi xâu chuỗi đeo tay, lại được nhóm người Lệ Hoan giúp đỡ tìm Từ Vân đại sư xua tan khí xám trên người, khí vận màu đỏ của cô ấy dần nhiều lên.
Lần này gặp Nam Nguyên, cô ấy trông càng đẹp hơn trước kia, dưới ánh sáng mặt trời giống như cô ấy tự phát sáng.
“Cảm ơn cậu, tuy bây giờ nhà chúng tôi không có tiền, cũng không giúp được gì cho cậu. Nhưng cậu yên tâm, chờ khi tôi có năng lực, về sau nhất định sẽ báo đáp ơn giúp đỡ của cậu.”