Chương 113: Vô Đề
Tiếc rằng lúc này bộ trưởng Tạ nghỉ sớm về nhà thương lượng chuyện đi nhà họ Hoắc với cha của mình, Uông Diệc làm cấp dưới thay thế lưu thông tin này, khiến người thân vốn gần ngay trước mắt lại lần nữa bỏ qua nhau.
Nhà họ Tạ là một thế gia huyền học, nhưng người nhà không ở chung với nhau.
Người cầm quyền hiện tại của nhà họ Tạ là ông bà nội của Tạ Giác, ở nhà tổ nhà họ Tạ, một tứ hợp viện xinh đẹp.
Nhà họ Tạ có trụ cột vững vàng, bác của Tạ Giác và Tạ Vọng Sóc là cha của anh ấy, mỗi người tự mua một căn biệt thự nối liền với nhau, hai gia đình ở kế bên nhau.
Lúc Tạ Giác về nhà liền thấy cha và hai bóng người đáng ghét, Hoắc Huyên và con gái của bà ấy, Bành Viện.
“Anh Sóc, hôm nay tôi đến đây là muốn nhờ anh giúp một việc. Đây là con gái của tôi, Bành Viện, con bé có thiên phú cao về huyền học, anh có thể nhắc một tiếng với Tạ Giác giùm không? Cho con bé gia nhập bộ môn của thằng bé?”
Hoắc Huyên hơn bốn mươi tuổi, bởi vì tu luyện quanh năm và chăm chỉ bảo dưỡng, thoạt trông trẻ tuổi, giống như chị em với Bành Viện ngồi bên cạnh.
Tạ Vọng Sóc cũng có khuôn mặt trẻ tuổi, nhưng bởi vì năm đó con gái mất tích, vợ qua đời nên hai bên mép tóc đều biến thành màu trắng.
Trong khoảng thời gian này, Tạ Giác nhìn Hoắc Huyên lấy các loại lý do đến nhà, nhìn liền phiền.
Lúc này nghe Hoắc Huyên dùng con gái của mình làm lý do đặt nước cờ đầu, Tạ Giác cười lạnh lên tiếng:
"Không cần hỏi, linh khí yếu, người thực lực kém nhất trong bộ môn của tôi còn mạnh hơn cô ta gấp mấy lần, thôi đừng đi tự rước lấy nhục.”
Tạ Vọng Sóc mỉm cười nói:
“Nếu Giác đã nói không thích hợp, vậy hai người hãy trở về đi!"
Tính cách của Tạ Vọng Sóc là thế, ngoài mặt thoạt trông dễ làm thân, treo Hoắc Huyên không lên không xuống, trên thực tế ngầm ngáng chân nhà họ Hoắc nhiều lần, trước khi chưa mò rõ năm xưa có phải con gái bị nhà họ Hoắc bắt cóc hay không, hai cha con phải lá mặt lá trái.
Hoắc Huyên mang theo Bành Viện dè dặt tội nghiệp rời đi, không phát hiện cha con nhà họ Tạ mắt bắn ra tia sáng lạnh nhìn bóng lưng của hai người.
Cố Khanh không ngờ mình gia nhập Bộ Đặc Dị, cơ hội làm nhiệm vụ đến nhanh như vậy.
Ngày này, Lệ Hoan kêu Cố Khanh và thanh niên mặt búp bê Thẩm Du đến, muốn hai người cùng nhau đi điều tra một việc.
Gần đây trong học sinh tốt nghiệp cấp 3 cùng một lớp xuất hiện sự kiện học sinh ly kỳ tử vong, cần bộ môn bọn họ điều tra rõ.
Trên đường đi điều tra, Cố Khanh hỏi thăm Thẩm Du:
“Anh Thẩm, tư liệu về sự kiện kỳ dị trong bộ của chúng ta đều lấy từ đâu vậy?”
Đừng nhìn Thẩm Du có khuôn mặt trẻ măng, thật ra đã ‘lớn tuổi’ tròn hai mươi tám rồi, trong bộ môn anh ấy giống như Cố Khanh, công việc nghiêng hướng hậu cần, nghiên cứu sâu về các loại tài liệu kỳ lạ dùng cho huyền học. Bình thường Thẩm Du thích ỷ vào khuôn mặt măng non của mình giả làm sinh viên.
Vốn hai nhân viên hậu cần sẽ không tổ đội bị phái ra ngoài. Nhưng dạo này trong bộ môn có nhiều việc, nhân viên hữu hạn, Lệ Hoan suy xét Cố Khanh đã vẽ nhiều bùa chú có tác dụng công kích, cần lấy kinh nghiệm, nên phái hai người ra ngoài.
Về thắc mắc của Cố Khanh, Thẩm Du cười nói:
“Bộ môn của chúng ta dù gì cũng là lệ thuộc quốc gia, như trong cục cảnh sát nếu có vụ án đặc biệt gì thì sẽ có người chuyên môn gửi tư liệu cho chúng ta. Ngoài ra chúng ta còn có nguồn tin khác.”
Thẩm Du bí hiểm nói với Cố Khanh:
“Lén cho cô biết nhé, tổ trưởng của chúng ta siêu lợi hại! Cô ấy từng bắt một lệ quỷ trăm năm, lúc đưa vào địa phủ còn đánh tiếng với quỷ sai. Tôi hoài nghi nhiều tin tức là đội trưởng lấy từ chỗ quỷ sai.”
Cố Khanh nghe vậy nghệt mặt ra.
Thật không vậy? Chị Lệ Hoan có thể liên hệ với quỷ sai?
Cố Khanh nhớ lần duy nhất nhìn thấy quỷ sai, đối phương khoác áo đen, không nói chuyện, và tiếng kéo lê xiềng xích đáng sợ. Cố Khanh lắc đầu, phỏng chừng quỷ sai đó khác với cô nhìn thấy?