Chương 156: Vô Đề
Về số tài khoản ngân hàng của Cố Khanh, là do Nam Nguyên lấy cớ trong tay không có tiền mặt, sau này có tiền sẽ đưa cho cô, năn nỉ mãi mới lấy được.
Hiện tại trong thẻ của Cố Khanh có nhiều tiền, nhưng cô không cần tiêu xài, chỉ rút ra một phần mỗi tháng đúng hạn gửi cho mẹ Viên.
Gửi số tiền không nhiều không ít, vừa có thể trợ giúp cô nhi viện, cũng sẽ không khiến mẹ Viên hoài nghi cô kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy.
Ngày này, Cố Khanh trở về từ thư viện thì phát hiện phòng ngủ cùng tầng với mình hơi kỳ lạ.
Phòng ngủ số 222 cùng tầng với phòng của nhóm Cố Khanh, lúc cô đi ngang qua thì từ khe hở cửa phòng ngủ đó bay ra luồng âm khí mờ nhạt.
Cố Khanh cau mày cảm ứng kỹ hơn thì dường như trong phòng ngủ không có gì kỳ lạ, bên trong vốn cũng không có người.
Cô còn chưa cởi bỏ được thắc mắc, nhóm người Hách Viện Viện trở về mang đến một nghi vấn mới.
Hách Viện Viện thấy Cố Khanh ở trong phòng thì vẻ mặt hăng hái đề nghị:
“Khanh Khanh, cậu trở về vừa lúc, hôm nay phòng ngủ chúng ta cùng chơi một trò chơi đi!"
Trần Nhất Khả và Thẩm Thần ở bên cạnh lộ vẻ mặt do dự, dường như không mấy hứng thú với trò chơi mà Hách Viện Viện nói.
Cố Khanh hỏi:
“Cậu muốn chơi trò gì?”
“Thì Bút Tiên, cậu đã xem phim đó chưa?” Hách Viện Viện nói: “Nghe đồn gần đây trong trường học có trò chơi Bút Tiên siêu hot, linh lắm.”
Nếu là lúc bình thường Hách Viện Viện tuyệt đối không dám chơi, nhưng Cố Khanh đã về, lá gan của cô ấy to hẳn ra.
Nhưng không ngờ Cố Khanh thay đổi sắc mặt, ngón tay chỉ vào trán Hách Viện Viện:
“Cậu không muốn sống nữa sao?!”
Trò chơi Bút Tiên mời đến quỷ đều là không xác định, lỡ mời đến nữ quỷ áo đỏ nhảy lầu trong trường học thì Cố Khanh tỏ vẻ cô không giải quyết được.
“Đúng rồi đó Viện Viện, chơi thứ đấy hơi nguy hiểm. Cậu nhìn thủ đoạn đặc biệt của Khanh Khanh là biết, trên thế giới có một số tồn tại chúng ta không biết, lỡ như”
Thẩm Thần tỏ vẻ bất đắc dĩ với tâm trạng cái gì đều muốn thử của Hách Viện Viện, may mắn Hách Viện Viện tương đối nghe khuyên, cũng dễ bị dời sự chú ý.
Từ sự kiện bùa hộ mệnh thì Trần Nhất Khả răm rắp nghe theo Cố Khanh, cô nói cái gì không được là Trần Nhất Khả tuyệt đối sẽ không làm, cũng tỏ vẻ không hứng thú với loại trò chơi linh dị này.
“Vậy không chơi thì thôi.”
Hách Viện Viện là loại người dám quậy, vốn thấy Cố Khanh trả phép trở về, hưng phấn nhớ ra trò chơi được lưu hành dạo này, giờ trông thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, Thẩm Thần và Trần Nhất Khả cũng không muốn chơi, Hách Viện Viện ngại ngùng tỏ vẻ mình không chơi.
Cố Khanh dò hỏi:
“Cậu nói trò chơi rất linh nghiệm, sao cậu biết?”
Hách Viện Viện nói trò chơi rất hot trong trường học, phải chăng đã có nhiều người thử?
Hách Viện Viện ngoan ngoãn lấy điện thoại ra, mở web cho nhóm Cố Khanh xem: “Là trong diễn đàn của trường, có một bài post bỗng hot, kể chuyện chơi trò Bút Tiên trong phòng ngủ.”
Cố Khanh nhận lấy di động, cùng Trần Nhất Khả, Thẩm Thần đọc bài viết.
Có thể là vì phòng ngừa bị quản lý viên nhìn thấy xóa post, đặt tên tiêu đề khá bình thường, tên là ‘phòng ngủ của tôi dạo này hơi lạ’.
Nội dung bên trong khá phong phú.
Ban đầu chủ topic dùng giọng điệu oán trách nói một phòng ngủ có bốn cô gái, trong đó ba cô gái có mâu thuẫn với một cô gái, không nói tên ra, chỉ dùng ABCD thay thế.
Chủ topic là A, đứng chung phe với cô ta là bạn cùng phòng BC, kẻ thù chung của bọn họ là bạn cùng phòng D.
Theo như chủ topic nói thì D đến từ nông thôn, thoạt trông rất thuần phác, nhưng ở chung lâu, các bạn cùng phòng mới phát hiện, dưới bề ngoài ngây thơ đó của D là tính tình không chịu nổi cỡ nào.
Làm bạn cùng phòng, D quanh năm dựa vào ‘mượn’ các loại đồ dùng sinh hoạt của bạn cùng phòng để sống qua, bột giặt, kem đánh răng, sữa tắm, giấy vệ sinh D thường hay nói một câu là: “Cho tôi mượn dùng tạm, lần sau trả lại cậu.”
Nhưng chẳng bao giờ thấy trả.