Chương 163: Vô Đề
Hách Viện Viện lập tức gật đầu. Trần Nhất Khả và Thẩm Thần ở bên cạnh do dự một lúc, cũng đều gật đầu.
Ngẫm lại cũng biết ‘con quỷ’ này không đáng sợ, nên Cố Khanh mới hỏi bọn họ có muốn thấy nó không.
Trong khoảng thời gian gia nhập Bộ Đặc Dị khiến Cố Khanh học được nhiều thứ, trước kia muốn cho người bình thường gặp quỷ cần phải chuẩn bị nước mắt trâu hoặc là bùa chú. Nhưng hiện tại thì cô niệm chú mở mắt, sau đó bôi linh khí lên mí mắt người đó là được.
Ba người nghe lời Cố Khanh nhắm mắt lại, cảm giác có thứ gì mát lạnh xẹt qua mí mắt.
Khi họ lại mở mắt ra thì nhìn thấy một thế giới hoàn toàn khác.
Trên chiếc ghế vừa rồi còn trống rỗng hiện tại ngồi một cô bé mặc váy công chúa màu hồng, cột tóc hai bên.
Cô bé cười híp mắt, bởi vì chân ngắn nên lơ lửng trên ghế cao, chân đung đưa tinh nghịch, gò má phúng phính bởi vì nụ cười của cô bé mà trông càng mũm mĩm.
Nói đơn giản là: Đáng yêu muốn véo.
Nhóm người Hách Viện Viện mắt sáng rực nhìn.
Cô bé như vậy không giống Bút Tiên chút nào, ba người Hách Viện Viện nhìn mà ngứa tay, nhưng hiểu chuyện không lại gần.
Hiển nhiên cô bé cũng phát hiện ra mấy chị gái vừa rồi không thấy mình dường như có thể thấy, bé vui vẻ phất tay với họ:
“Chào các chị!”
Tiếc rằng nhóm người Hách Viện Viện chỉ có thể nhìn thấy động tác, đọc môi suy đoán cô bé đang nói gì, chứ không thể nghe thấy.
Dù sao Cố Khanh chỉ niệm chú mở mắt cho họ, lỗ tai không thể nghe quỷ nói.
Biết cô bé chào mình, nhóm người Hách Viện Viện cũng ngượng ngùng vẫy tay lại.
Cố Khanh vỗ tay, ra hiệu cô bé nhìn qua:
“Giờ hãy nói đi, tên của ngươi là gì, tại sao ở trong phòng kia không chịu đi?”
Nói đến chuyện này thì cô bé phồng má như sóc nhỏ tức giận:
“Mấy chị đó kêu Kỳ Kỳ đến, nói là muốn chơi với Kỳ Kỳ, nhưng chơi được một lúc thì bỏ mặc Kỳ Kỳ, không cho Kỳ Kỳ đi nên Kỳ Kỳ không thể rời đi Bọn họ là chị xấu xa!”
Cố Khanh ra chiều đăm chiêu:
“Có phải lúc trước Kỳ Kỳ đói nên ăn bánh của mấy chị đó không?”
Nếu không thì bốn người phòng 222 hẳn là sẽ không bị tập thể tiêu chảy.
Kỳ Kỳ cũng nhớ ra, có chút ngượng ngùng nói:
“Kỳ Kỳ bị nhốt trong phòng không ra được, cảm thấy hơi đói nên lén ăn một chút, có chút xíu thôi.”
Kỳ Kỳ huơ tay làm động tác mình chỉ ăn chút xíu.
Sau khi thành quỷ hồn, trừ đồ cúng ra vốn không thể ăn được thức ăn của trần gian, nhưng bởi vì bốn người phòng 222 chơi Bút Tiên, không đưa Kỳ Kỳ đi, khiến cô bé có chút liên hệ với bốn người, mới ăn được bánh trong tay họ.
Hơn nữa, bởi vì thức ăn bị quỷ chạm vào, chẳng những không còn mùi hương, còn dính âm khí, ăn vào thứ như vậy không bị tiêu chảy mới lạ.
Cố Khanh tạm bỏ qua những việc này, hỏi tiếp:
“Vậy Kỳ Kỳ có nhớ tên đầy đủ của mình không? Hoặc là cha mẹ của Kỳ Kỳ tên là gì?”
Một tiểu quỷ sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện ở trong trường học, khả năng lớn nhất có lẽ là gần đó có bé gái qua đời, quỷ hồn còn chưa ổn định đã bị kéo đi làm Bút Tiên.
Kỳ Kỳ ngồi trên ghế ngoan ngoãn gật đầu:
“Kỳ Kỳ nhớ kỹ. Mẹ từng nói tên đầy đủ của Kỳ Kỳ là Tằng Kỳ, tên của cha là Tằng Nghị, tên của mẹ là Hồ Thư Cầm, Kỳ Kỳ còn có anh trai tên là Tằng Hoành.”
Cố Khanh ôm đầu nhớ lại cái tên Tằng Nghị, khá quen tai.
Hách Viện Viện ở bên cạnh xem hiểu ngôn ngữ môi của Kỳ Kỳ, lập tức phản ứng lại:
“Tằng Nghị, là giáo sư Tằng viện Y Học!”
Nhìn lại Kỳ Kỳ, thấy cô bé nhìn qua thì Hách Viện Viện hạ giọng xuống:
“Tôi nghe nói nhà giáo sư Tằng Nghị có đôi song sinh trai gái, cỡ bảy, tám tuổi, nghe nói khoảng thời gian trước con bị bệnh nằm viện nên giáo sư Tằng xin phép nghỉ một thời gian.”
Giáo sư Tằng Nghị xem như danh nhân trong học viện Y Học của trường, anh ta không lớn tuổi, khoảng ba mươi mấy mà đã làm giáo sư của viện Y Học, bởi vì mặt mũi rất có phong độ, khí chất nho nhã, luôn xếp hạng nhất trong danh sách giáo sư được thích nhất trường.
Nếu nhìn thấy Kỳ Kỳ ở đây tức là con gái của giáo sư Tằng đã