Chương 165: Vô Đề
Cố Khanh nhìn hai vợ chồng giáo sư Tằng biểu cảm nghiêm túc, không biết họ có tin không, cô kể ra phòng 222 chơi trò Bút Tiên, rồi cô phát hiện Tằng Kỳ như thế nào, sau đó nói:
“Con trai của các người phát hiện Kỳ Kỳ là nhờ cảm ứng tâm linh đặc biệt giữa song sinh.”
Nhìn con trai trong vòng tay, quả nhiên dù Tằng Hoành bị ôm nhưng không ngừng nhảy nhót đòi xuống dưới đi tới chỗ em gái, luôn miệng kêu em gái.
Tằng Nghị nửa tin nửa ngờ buông con trai ra.
Tằng Hoành được tự do, lập tức chạy hướng Tằng Kỳ:
“Em gái, em gái, sao bây giờ em mới về!”
Kỳ Kỳ cười tươi gọi anh trai, hiển nhiên rất vui vì anh trai nhìn thấy mình.
Tằng Hoành tiến lên, vươn tay muốn nắm tay em gái nhưng phát hiện mình không thể bắt lấy:
“Em bị sao vậy? Tại sao anh không nắm tay em được?”
Tằng Nghị và Hồ Thư Cầm nhìn động tác của Tằng Hoành, giống như thật sự có một bé gái mà họ muốn gặp lại đang đứng ở đó.
Hồ Thư Cầm trước tiên không kiềm được, cô ấy bước tới, thành khẩn nhìn Cố Khanh:
“Bạn học Cố, chuyện chuyện này có thật không? Kỳ Kỳ thật sự ở đây sao? Con bé đã trở về? Tôi tôi có thể thấy con bé không?”
Giáo sư Tằng Nghị không nói chuyện, bàn tay cầm ảnh chụp siết chặt.
Dù giáo dục bao năm qua tiếp thụ nói với anh ấy rằng tất cả điều này là gạt người, không chừng cô gái ở trước mắt đang lừa đảo, nhưng kỳ vọng trong lòng anh ấy quá mãnh liệt.
Tằng Nghị rất, rất muốn lại nhìn thấy con gái mình.
Cố Khanh gật đầu:
“Em biết vợ chồng giáo sư hoài nghi, nhưng chờ em niệm chú xong, hai người thấy tận mắt liền biết.”
“Được được, cô hãy mau niệm chú!”
Hồ Thư Cầm nhắm mắt lại, chỉ cần cho cô ấy lại được nhìn thấy Kỳ Kỳ thì cô ấy sẵn lòng tin bất kỳ điều gì, sẵn lòng thử bất cứ cái gì.
Cố Khanh mặc niệm chú mở mắt, sau đó kêu Tằng Nghị và Hồ Thư Cầm nhắm mắt, bôi lên mí mắt của họ:
“Được rồi, các người có thể mở mắt ra."
Hai người chậm rãi mở mắt ra, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện, đứng ngay bên cạnh Hoành Hoành.
Cô bé mặc váy công chúa màu hồng mà mình thích nhất, đó là Hồ Thư Cầm đặc biệt đốt cho cô bé, trên mặt mang nụ cười ngọt ngào kêu lên:
“Cha, mẹ.”
Họ bịt chặt miệng, dòng lệ tuôn rơi:
“Kỳ Kỳ!”
Chờ hai vợ chồng giáo sư Tằng Nghị bình tĩnh lại từ nỗi kích động nhìn thấy cô gái, Cố Khanh mới bày ra ý đồ tìm đến.
Cố Khanh, Tằng Nghị, Hồ Thư Cầm ngồi trên sofa, Tằng Hoành thì mang theo em gái Kỳ Kỳ ‘biết bay’ chơi ở gần đó.
Cố Khanh nói:
“Giáo sư Tằng, em muốn mạo muội hỏi thầy vài câu, thầy cũng thấy đấy, tình huống hiện tại của Kỳ Kỳ xem như kẹt lại ở trần gian, rất tệ cho cô bé.”
Tằng Nghị gật đầu.
Người không tin vào huyền học cỡ nào sau khi thấy tận mắt quỷ hồn của con gái thì chẳng còn gì để hoài nghi.
Tằng Nghị căn cứ kiến thức ít ỏi về quỷ hồn trong đầu, biết bình thường con người sau khi chết hẳn là đi đầu thai.
“Có gì muốn hỏi em cứ hỏi đi.”
Chỉ cần có thể giúp đỡ con gái của mình, Tằng Nghị sẵn lòng làm hết.
Cố Khanh hỏi thẳng:
“Lúc ấy Kỳ Kỳ rốt cuộc bị bệnh gì?”
Nói đến đề tài này, Tằng Nghị nghẹn ngào:
“Bệnh viện nói là u bướu, ung thư dạ dày."
Nói thật lòng, Tằng Nghị làm giáo sư học viện Y của đại học S khó mà tin vào chẩn đoán này, nhưng báo cáo kiểm tra nằm ở đó, không tin cũng không được.
Quả nhiên, Cố Khanh cũng không tin.
"U bướu? Nếu như là u bướu thì tại sao Kỳ Kỳ qua đời trong hai ngày ngắn ngủi?”
Cố Khanh càng phát hiện chuyện kỳ lạ hơn.
Kỳ Kỳ bị bệnh quá đột ngột, hơn nữa chữa bệnh ung thư cho dù là thời kỳ cuối cũng không nên trong vòng hai ngày đã cướp mất mạng sống của một cô bé.
Hồ Thư Cầm ngồi bên cạnh dùng khăn giấy lau nước mắt, tham lam nhìn bóng dáng chơi đùa vui vẻ của con trai.
Chú mở mắt có giới hạn thời gian, bây giờ Hồ Thư Cầm đã không nhìn thấy con gái. Nhưng không sao, chỉ cần cô ấy biết con gái ở nơi đó thì tốt rồi.
"Chúng tôi cũng không rõ, từ nhỏ chúng tôi đã dạy dỗ hai đứa nhỏ rất tốt, cho ăn cơm, ngủ đúng giờ, cách một thời gian sẽ đi kiểm tra sức khoẻ, không có lý nào thân thể của đứa nhỏ có vấn đề lớn như vậy mà người lớn như chúng tôi không biết.”