Chương 177: Vô Đề
Người tổ chức năm người cùng đi trộm mà cái người đang nằm trên giường bệnh, ngày xưa từng học khảo cổ, chẳng qua trong lúc khảo cổ nảy lòng tham lén trộm một món đồ, sau khi bị phát hiện thì bị đuổi.
Hắn ta dứt khoát hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, lợi dụng kiến thức khảo cổ đã học làm thổ phu tử mua bán.
Ba anh em liên tục trộm mấy ngôi mộ nhỏ, kiếm được ít tiền thì lá gan to hơn, muốn làm một vố lớn để ăn chơi vài năm.
Tên cầm đầu nghe được một tin tức, chỗ huyện Ngô có lẽ có một ngôi mộ cổ nhà Đường, thế là dẫn anh em đi qua.
Bọn họ mất một thời gian dài mới tìm được chút xíu manh mối.
Nào ngờ trong mộ không dễ trộm, cả đám trượt chân luôn.
Chủ ngôi mộ là một quan lớn nhà Thanh, khi bọn họ đánh mở đường hầm đi vào thì thấy một cương thi mặc quan phục triều Thanh.
Trước đó đã nói rồi, tên cầm đầu học khảo cổ, tuy nghe tên mập và tên gầy nói nhiều chuyện về mộ, nhưng lúc gặp thứ như cương thi thì chỉ có một chiêu là cắm đầu chạy trốn.
Tên cầm đầu lựa chọn chạy trốn, nhưng bị cương thi cào trúng tay.
Hai anh em khác thì mãi mãi nằm trong mộ.
Sau khi tên cầm đầu đi ra liền bít cửa hầm lại, tính về nhà xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhưng đừng quên, hắn ta đã bị cương thi cào trúng, dù về nhà rửa bằng nước, sát trùng, băng bó, nhưng qua một khoảng thời gian chẳng những vết thương không lành, ngược lại càng thêm nghiêm trọng, bắt đầu sinh mủ, quanh miệng vết thương còn nổi lấm tấm.
Nếu tên mập và tên gầy ở đây sẽ nói cho tên cầm đầu biết thứ đó là thi độc.
Tiếc rằng sau khi tên cầm đầu bỏ chạy thì không còn chú ý tình huống của tên mập và tên gầy, lúc này đành mặc cho thi độc dần khuếch tán trong thân thể.
Tên cầm đầu đương nhiên cũng muốn tìm một ít kỳ nhân dị sĩ cứu mạng, nhưng tìm được hoặc là lừa bịp, hoặc là nhìn hắn ta rồi lắc đầu.
Tên cầm đầu làm trộm mộ, nhân quả trên người quá nặng, lại trúng thi độc, số ít đồng nghiệp mà hắn ta tìm tới đều không muốn lây dính những thứ này.
Lúc tên mập và tên gầy ra tù tìm đến tên cầm đầu thì hắn ta đã nằm trên giường bệnh gần một năm, không có biện pháp nào chữa khỏi, chỉ có thể nhìn thân thể của mình từ từ mục rữa.
Sau khi tên cầm đầu chết, tránh cho thi độc lan tràn, tên mập và tên gầy kịp thời đốt thi thể.
Hai người thầm mừng năm xưa bị bắt, không cùng các anh em đi trộm mộ, nếu không thì không chừng bọn họ cũng phải chết trong mộ.
Nghĩ vậy thì Lục Hoài Dân ngược lại đã cứu mạng họ.
Về sau tên mập và tên gầy đi thủ đô mở tiệm, không ngờ lại gặp Lục Hoài Dân, hai người không trả thù ông ấy, ngược lại bởi vì ‘chuyên nghiệp’ mà quen nhau, thành bạn bè.
So với nhà khảo cổ học chuyên nghiệp như Lục Hoài Dân, ‘kiến thức trộm mộ’ của tên mập và tên gầy càng nghiêng hướng huyền học hơn. Đôi khi Lục Hoài Dân gặp tình huống không hiểu gì sẽ tìm bọn họ hỏi một câu, đã giúp ông ấy giải quyết khá nhiều vấn đề.
Khi Lục Hoài Dân phát hiện thân thể suy kiệt, đoán được gặp thứ không thể giải quyết, nghĩ ngay đến thi độc mà tên mập và tên gầy từng nói, ông ấy liền mang đội trở về, chuẩn bị tìm bọn họ giúp đỡ.
Không ngờ trên máy bay trùng hợp gặp được người có thể giải quyết vấn đề.
Bởi vì hai người vừa xuống máy bay đã bị kéo đi, Tạ Giác đặc biệt ở trong bộ môn chờ em gái tới cửa đến dài cổ cũng không thấy người, may mà Lệ Hoan chợt nhớ ra gửi tin nhắn anh ấy mới biết tình huống.
Bên đoàn khảo cổ là Lục Hoài Dân đứng ra nói chuyện với nhóm Lệ Hoan.
Bởi vì chỉ có một mình Lục Hoài Dân nên Lệ Hoan nói thẳng:
“Ông và đội của ông phỏng chừng gặp âm sát khí khá lợi hại, may mắn là dường như đối phương không muốn lấy mạng người.”
Lời của Lệ Hoan khiến Lục Hoài Dân há to miệng thành hình chữ 0.
Hại cả đội bọn họ mà còn bảo là không muốn lấy mạng người?