Chương 180: Vô Đề
“Nhưng mấy năm nay nhà em hai luôn không buông bỏ điều tra, tôi sợ cuối cùng lão gia biết sẽ lại thiên vị nhà em hai.” Khương Dung nói với vẻ mặt lo lắng, trên thực tế lại ngầm đốt lửa trong lòng Tạ Vọng Thư.
Dù sao làm vợ chồng nhiều năm, Khương Dung nắm bắt chuẩn xác tâm lý của chồng mình. Nhiều năm qua tuy Tạ Vọng Thư nắm giữ quyền lớn trong nhà họ Tạ, nhưng trong lòng luôn lo lắng ngày nào đó lão gia sẽ lại thiên hướng gia đình Tạ Vọng Sóc.
“Được rồi, suốt ngày lo này lo nọ, cho dù thằng hai tra ra cái gì cũng không có chứng cứ rõ ràng, không dám ồn ào tới chỗ lão gia. Cho dù lão gia biết, vì nhà họ Tạ, lão gia cũng sẽ không làm gì tôi!”
Tạ Vọng Thư không kiên nhẫn nói, sau đó ngẫm nghĩ bổ sung thêm:
“Hơn nữa với tình huống của thằng hai lẽ nào tôi sợ nó?!”
Nói vậy nhưng Tạ Vọng Thư còn hơi chột dạ, đóng mạnh cửa đi ra khỏi phòng.
Bên ngoài rầm một tiếng, hẳn là Tạ Vọng Thư đã rời đi.
Khương Dung vốn giữ vẻ mặt lo lắng vâng dạ lập tức thay đổi, phun nước miếng hướng cửa.
"Đồ vô dụng!"
Khương Dung lấy điện thoại dự bị ra khỏi túi xách, gọi cho một số điện thoại.
“Alo?” Giọng đối phương vang lên, hơi khàn.
Khương Dung nói với đầu dây bên kia:
“Đã tìm được đứa trẻ năm xưa!”
Trong âm thanh không có sợ hãi, ngược lại có chút hưng phấn.
Giọng khàn hỏi lại:
“Có chắc không?”
“Chắc tám mươi phần trăm!” Khương Dung nói: “Mặt giống Hoắc Vu như vậy, còn ở bên cạnh Tạ Giác, tôi cảm thấy cô gái kia đúng là đứa trẻ đó.”
Giọng khàn dường như trầm ngâm một lúc, nói:
“Vậy tôi sẽ cử người đi điều tra trước, nếu đúng như vậy thì tranh thủ lấy mặt ngọc vào tay. Tuy không biết kho báu giấu bên trong rốt cuộc là cái gì, cứ lấy được nó thêm một phần tiền cược luôn đúng, không chừng chúng ta có thể chiếm thêm một phần!”
Khương Dung tỏ ra rất bình tĩnh về việc này:
“Tôi không quan tâm chuyện khác, tóm lại phần của tôi nhất định không thể thiếu, nếu không thì đừng trách tôi cá chết lưới rách!"
"Ha ha ha!" Giọng khàn không giận chút nào, ngược lại cảm thấy rất thú vị: “Thật ra tôi luôn tò mò, người thừa kế nhà họ Tạ hiện tại là chồng của bà, sau này con trai bà cũng sẽ kế thừa gia tộc, bà vẫn chưa thấy đủ sao? Tại sao hợp tác với tôi?”
"Đương nhiên không đủ, một nhà họ Tạ tầm thường chẳng đáng gì, con của tôi nên đứng ở nơi cao hơn nữa!” Khương Dung không thèm che giấu dã tâm của mình.
Năm xưa Khương Dung đám hỏi gả vào nhà họ Tạ, vốn cho rằng về sau làm bà chủ gia tộc, nhưng lúc ấy lão gia thiên hướng Tạ Vọng Sóc càng có thiên phú huyền học, muốn cho ông kế thừa nhà họ Tạ, khiến Khương Dung vài lần bị mất mặt. Khương Dung từ nhỏ đã mơ ước vùng trời rộng lớn vẫn luôn ghi nhớ những điều này.
Tiếc rằng Tạ lão gia thiên vị cũng vô ích, Tạ Vọng Sóc không hứng thú kế thừa gia nghiệp, bắt đầu tập trung vào tu luyện, sau này có vợ càng không muốn nghe Tạ lão gia dặn dò đặt gia tộc lên hàng đầu.
Khó khăn lắm lão gia thất vọng với gia đình phòng hai, đặt ánh mắt lên Tạ Vọng Thư, Khương Dung cũng đứng vững gót chân trong thế gia huyền học, còn sinh ra hai người con trai thiên phú không tệ.
Cố tình gia đình Tạ Vọng Sóc sinh ra Tạ Giác có thiên phú càng tốt, kéo lại thiên vị của lão gia vốn hơi nghiêng về phía gia đình bà ta.
Lúc ấy chủ nhân giọng khàn tìm đến Khương Dung, nói có thể hợp tác với bà ta, trợ giúp bà ta cuối cùng cướp lấy nhà họ Tạ, nhưng đổi lại Khương Dung phải lợi dụng con đường của mình cho hắn ta ẩn giấu đi, hai bên hợp tác đạt được đồ vật sẽ chia đều.
Khương Dung không suy nghĩ bao lâu liền đồng ý.
Năm xưa nhà họ Hoắc phái người đi trộm đồ, bà ta chẳng qua nghe theo lời người kia thuận thế khuyến khích Tạ Vọng Thư tìm nhà họ Hoắc hợp tác trộm đứa bé đi. Đơn giản là muốn làm gia đình chú hai rối ren, vậy thì chồng và con của bà ta mới có thể đạt được càng nhiều tài nguyên, địa vị của bà ta càng vững chắc.
Khương Dung thuở ấy thật sự là một người đàn bà sẵn lòng làm mọi thứ vì chồng con, bà ta hợp tác với người kia cũng là vì gia đình mình.