Chương 182: Vô Đề
Về hội mừng cuối năm của bộ môn thì Bộ Đặc Dị tuyên bố với bên ngoài là chỉ có người trong ngành được vào.
Nhưng nếu người khác muốn đi vào cũng có thể dàn xếp.
Dù sao nhiều thành viên của Bộ Đặc Dị đều là có gia tộc, có sư môn, trong tay mỗi người có ba suất được dẫn người khác vào.
Đương nhiên, bạn mang người vào thì phải làm đảo bảo cho người đó, nếu gây ra sự tình gì, thành viên đưa người vào phải chịu toàn bộ trách nhiệm.
Tâm trạng của Hoắc Mai cô Hoắc không được tốt lắm.
Cô ta là một người bình thường, muốn vào hội mừng cuối năm của bộ môn chỉ có thể khiến người khác dẫn vào. Hoắc Mai vốn định năn nỉ Tạ Giác đưa mình vào, nhưng phát hiện không biết từ khi nào anh ấy đã kéo số điện thoại của cô ta vào sổ đen.
Người của nhà họ Hoắc thì bởi vì mâu thuẫn không thể hòa giải giữa nhà họ Tạ và họ Hoắc, cộng thêm Tạ Giác là bộ trưởng Bộ Đặc Dị, cho nên người nhà họ Hoắc không gia nhập Bộ Đặc Dị, chỉ sợ Tạ Giác tìm cơ hội lấy việc công báo thù riêng.
Hoắc Mai khó khăn tìm một ‘tép nhỏ’ không có bối cảnh đồng ý dẫn cô ta vào, nhưng bị đòi một số tiền lớn khiến tâm trạng của cô ta càng tồi tệ.
Tép nhỏ còn ở bên cạnh lải nhải dặn Hoắc Mai đừng gây phiền phức cho mình.
Nào ngờ Hoắc Mai vừa vào trong đã mắt sáng rực, cô ta tìm được người mình muốn tìm hôm nay.
Hoắc Mai đi hướng Lệ Hoan và Cố Khanh.
Bởi vì mỗi người có sở thích riêng, sau khi dạo một vòng thì ai đi đường nấy, nhưng Lệ Hoan thấy Cố Khanh lần đầu tiên tới, cô ấy cần dẫn dắt người mới.
“Chị Lệ, lâu không gặp!” Hoắc Mai nở nụ cười rực rỡ tựa đóa hồng nóng bỏng.
Lệ Hoan cũng xuất thân thế gia huyền học, Hoắc Mai từng gặp cô ấy, chẳng qua hai bên không thân thiết.
Khi Cố Khanh nhìn thấy người đẹp rực rỡ như đóa hoa này thì đồng tử không tự chủ được rút nhỏ, nhưng lập tức bình tĩnh lại.
Cô đã sớm nghĩ tới sẽ có ngày gặp mặt.
Lệ Hoan nhìn Hoắc Mai, nhíu mày hỏi:
“Cô là?”
Một phát ngay tim!
Người của thế gia huyền học giống như Lệ Hoan từ nhỏ đã được bồi dưỡng cách ghi nhớ người khác, nhớ kỹ nhân vật của mỗi gia tộc, môn phái, trợ giúp cho họ về sau tích lũy mối quan hệ, cũng phòng ngừa bọn họ sẽ đắc tội người không nên đắc tội.
Có lẽ Lệ Hoan không nhớ kỹ Hoắc Mai, nhưng cô ta mặc đồ có dấu hiệu của nhà họ Hoắc, dù thế nào cũng không đến mức không nhận biết, chỉ có thể nói Lệ Hoan hoàn toàn không có thiện cảm với Hoắc Mai, cố ý làm cô ta mất mặt.
Hiển nhiên Hoắc Mai không ngờ Lệ Hoan không nể tình, cơ mặt cứng ngắc, tiếp đó lại mỉm cười: “Chị Lệ Hoan thật biết đùa, em là Hoắc Mai, Hoắc Mai của nhà họ Hoắc.”
“À, nhà họ Hoắc hả.” Lệ Hoan ra vẻ sực tỉnh ngộ, khi Hoắc Mai nhếch môi nở nụ cười kiêu ngạo thì cô ấy nói tiếp: “Nhưng tôi nhớ nhà họ Hoắc thế hệ này biết huyền thuật là Hoắc Mẫn và Hoắc Chỉ, hôm nay là hội mừng cuối năm về huyền học, cô”
Double kill!
Hoắc Mai sắp không cười nổi nữa, Lệ Hoan đang trào phúng cô ta không biết huyền thuật mà đến đây góp vui.
Theo thường lệ nếu có vệ sĩ đi theo thì Hoắc Mai nhất định sẽ sai người cho Lệ Hoan một bài học nhớ đời, tiếc rằng hôm nay cô ta vào một mình.
Hoắc Mai liếc qua Cố Khanh đứng cạnh Lệ Hoan, cô ta nhớ kỹ mục đích hôm nay.
“Chị này, em đến tìm anh họ.” Anh họ đương nhiên là Tạ Giác, Hoắc Mai chỉ hướng Cố Khanh, hỏi: “Chị Lệ Hoan, người này là?"
Lệ Hoan không nóng không lạnh đáp:
“Người mới trong bộ môn của tôi.”
Hoắc Mai lại mỉm cười chào Cố Khanh:
“Xin chào, tôi tên Hoắc Mai.”
Cố Khanh thầm cắn răng, dưới khuôn mặt xinh đẹp tựa đóa hồng kiều diễm này là lòng dạ độc ác đến mức nào?!
“Tôi tên Cố Khanh, xin chào.”
Cố Khanh nói xong câu này lập tức cúi đầu, trông như thỏ nhỏ run rẩy, rụt rè, nhưng bàn tay giấu sau lưng đã siết chặt.