Chương 188: Vô Đề
Sau một lúc kêu giá, kiếm gỗ đào bị một thanh niên vẻ mặt vênh váo mua về. Sau khi xác định mua được kiếm gỗ đào, thanh niên còn cố ý liếc hướng tầng hai.
Lệ Hoan nói khẽ bên tai Cố Khanh:
“Người kia tên Ngư Tử Ngang, cũng thuộc Bộ Đặc Dị, nhưng là thân tín của phó bộ trưởng, luôn chống đối với Tạ Tam.”
Đúng vậy, Tạ Giác làm bộ trưởng trong Bộ Đặc Dị nhưng không một mình nắm quyền to. Anh ấy còn trẻ làm bộ trưởng, còn có một người đàn ông trung niên tên là Phù Minh làm phó bộ trưởng, cũng xem như kiềm chế lẫn nhau.
Ngư Tử Ngang là một trong những thân tín của Phù Minh, ở trong bộ môn chỉ nghe theo Phù Minh, không nghe Tạ Giác.
Trừ Ngư Tử Ngang ra, Phù Minh ỷ vào mình làm việc trong Bộ Đặc Dị nhiều năm, quen biết nhiều người, thu nhiều thân tín.
Lúc Tạ Giác mới làm bộ trưởng còn suýt bị Phù Minh lấy mất quyền lực.
May mà Tạ Giác quyết định nhanh chóng, trước tiên dùng thực lực của mình khiến một số người trong bộ môn tôn trọng thực lực là trên hết nghe theo mình, anh ấy liên tục hoàn thành viên mãn vài nhiệm vụ cỡ lớn mới ngồi vững trên ghế bộ trưởng Bộ Đặc Dị.
Cố Khanh vừa để lại một phần chú ý chờ đấu giá la bàn, vừa nghe Lệ Hoan kể năm xưa cô ấy đi theo Tạ Giác vào Bộ Đặc Dị gặp các loại việc lớn.
Cố Khanh tò mò hỏi:
“Vậy tại sao chị bị phân phối đến thành phố S làm người phụ trách?”
Từ trong lời kể của Lệ Hoan thì biết cô ấy đi theo Tạ Giác vào Bộ Đặc Dị, sau đó luôn cùng anh ấy làm nhiệm vụ. Chị Lệ Hoan luôn miệng kêu ‘Tạ Tam’, quan hệ của hai người chắc không tệ, vậy tại sao chị Lệ Hoan đột nhiên đến thành phố S?
Lệ Hoan bị Cố Khanh hỏi một câu nghẹn lời, cáu kỉnh lườm cô:
“Chuyện đó con nít đừng hỏi nhiều.”
Nhớ chuyện quá khứ khiến Lệ Hoan hơi khẩn trương, đổi đề tài:
“Lúc trước em đi dạo lâu như vậy, có thích thứ gì không?”
Ố ồ!
Cố Khanh chớp chớp mắt, hình như có câu chuyện gì đây.
Cô đang định mở miệng hỏi tiếp, chợt nghe trên đài chuẩn bị đấu giá la bàn mà cô thích, Cố Khanh liền tập trung chú ý vào đấu giá.
Lệ Hoan thấy Cố Khanh không hỏi tiếp thì thầm thở phào.
Lúc trước mất hết mặt mũi, sao cô ấy có thể mặt dày tiếp tục ở lại tổng bộ? Chuyện đó tuyệt đối không thể để các đội viên biết, cô ấy phải giữ uy nghiêm của đội trưởng!
La bàn mà Cố Khanh nhắm trúng là một pháp khí trung phẩm, không bắt mắt trong mớ vật phẩm đấu giá, giá trị không cao bằng kiếm gỗ đào xuất hiện đầu tiên, ưu điểm của nó là chế tác tinh xảo và thiết kế cơ quan nhỏ rỗng ở giữa.
Rốt cuộc đến lượt đấu giá la bàn.
Hai tay Cố Khanh siết chặt vào nhau, còn chưa chính thức bắt đầu đấu giá mà cô đã khẩn trương rồi.
Kêu giá bằng linh thạch hạ phẩm, tỷ lệ đổi của linh thạch hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm là 1: 100: 10000.
Giá quy định của la bàn 1000 linh thạch hạ phẩm.
Nhà đấu giá mới kêu giá thấp nhất thì bên dưới đã có người giơ biển.
"1000."
"1500."
"2000."
Thường thì người trong phòng riêng ở tầng trên ít khi mua loại linh khí trung phẩm này, lúc đấu giá kiếm gỗ đào cũng có người kêu giá, không ngờ bị Ngư Tử Ngang trong đại sảnh giành đi. Hiện tại báo giá la bàn dần thăng cao nhưng trên lầu không chút động tĩnh.
Cố Khanh kiên nhẫn chờ đợi.
Khi giá la bàn lên tới 10000 thì trên lầu truyền ra tiếng nói:
“20000 linh thạch."
m thanh đã bị chuyên môn làm méo, nghe giống âm thanh điện tử, không nghe ra được là người nào nói chuyện.
Nhà đấu giá trung niên nhìn hướng phòng riêng phát ra tiếng nói, hơi sửng sốt.
Một mặt là bởi vì biên độ tăng giá hơi lớn, dù sao bọn họ định giá la bàn này chỉ cỡ 15000 linh thạch hạ phẩm, tăng lên đến hai mươi nghìn thì hơi hiếm thấy.
Mặt khác, ông ta biết phòng riêng phát ra giọng nói đó là của bộ trưởng bọn họ.
Nhưng nhà đấu giá chỉ sửng sốt một giây rồi lấy lại bình tĩnh.
“Tốt, vị khách ở phòng 205 trực tiếp ra giá hai mươi nghìn, có ai ra giá cao hơn không? Các vị, hai mươi nghìn một lần, hai mươi nghìn lần thứ hai, hai mươi nghìn "