Chương 20: Vô Đề
“Đã vậy tên Cao Minh kia còn muốn giả vờ giữa chúng ta chưa từng phát sinh chuyện gì?!”
Lúc ấy Vương Thanh Thanh suy nghĩ một thời gian rồi gửi tin nhắn cho Cao Minh, muốn nói rõ ra ngô ra khoai với anh ta.
Bởi vì yêu lén nên hai người liên hệ đều là dùng điện thoại dự bị khác.
Hai người gặp nhau rồi đương nhiên sẽ có màn cãi lộn.
Khi biết Hướng Vi kể cho Vương Thanh Thanh nghe chuyện cô ta từ chối mình, Vương Thanh Thanh cũng nói ra việc là bạn gái của mình thì Cao Minh vừa hoảng loạn vừa hơi tức giận.
Vương Thanh Thanh hỏi Cao Minh rằng, anh ta làm như vậy rồi đặt bạn gái chính thức như cô ta ở chỗ nào? Có phải anh ta muốn vứt bỏ cô ta không? Giả vờ như giữa hai người chưa từng phát sinh chuyện gì?!
Cao Minh không đáp lại.
Lúc ấy Vương Thanh Thanh nổi giận, buột miệng bảo cô ta có con của Cao Minh rồi, nếu anh ta vẫn tiếp tục không thừa nhận quan hệ giữa hai người thì cô ta sẽ công bố chuyện mình mang thai, cũng nói ra cha của đứa bé này là ai.
Nếu hai người không phải quan hệ bạn trai bạn gái, mà trong bụng của Vương Thanh Thanh có con của Cao Minh thì về sau anh ta còn mặt mũi nào ở trong trường học?
“Lúc đó hắn rất tức giận, đến mức mặt đỏ rần. Hắn xông lên bóp cổ của ta, ta giãy giụa, nhưng không thể kéo tay của hắn ra được. Ngón tay trên cổ siết càng lúc càng chặt, ta bị nghẹt thở rồi hôn mê.” Vương Thanh Thanh nói đến cuối cùng đã khóc không thành tiếng.
Cố Khanh nghe ra một trọng điểm: “Con? Ngươi nói có con hả, vậy chờ cảnh sát khám nghiệm tử thi chắc chắn sẽ nghiệm DNA, tra ra cha của đứa bé, cùng lúc đó Cao Minh cũng hết cách biện giải!”
Vương Thanh Thanh nghe vậy, cười khổ một tiếng: “Làm gì có đứa con nào, lúc ấy ta chỉ muốn dọa hắn, nào ngờ hắn ác như vậy, trực tiếp xuống tay giết ta.”
Cố Khanh nghe lời này thì câm nín.
Cái này gọi là rảnh rỗi kiếm chuyện đây mà!
Chia tay thì chia tay thôi, ai lúc trẻ không gặp vài kẻ cặn bã? Cô ta lại nửa đêm đi tìm người đàm phán, còn kích thích đối phương, đây không phải là cho người ta cơ hội xuống tay à?
Cố Khanh hỏi tiếp: “Vậy ngươi theo sau lưng hắn ta đã lâu, có phát hiện chứng cứ gì không?”
Vương Thanh Thanh trả lời huề vốn: "Không có!"
“Lúc mới chết ta chỉ có thể theo bên cạnh Cao Minh, không thể rời đi. Về sau dần dần có chút sức lực, ngẫu nhiên có thể rời xa một lúc, giống như hiện tại đến tìm ngươi."
"Mỗi ngày buổi tối ta đều sẽ bóp cổ của Cao Minh, muốn giết hắn. Nhưng chỉ để lại vết bầm trên cổ hắn, không có chút xíu tác dụng.”
Vương Thanh Thanh còn chưa nói xong thì Cố Khanh nhìn thấy dường như có sức kéo vô hình kéo cô ta ra ngoài.
Vương Thanh Thanh vừa thuận thế bị kéo đi quay đầu nói: “Ta sẽ tiếp tục nhìn hắn, phát hiện manh mối gì sẽ đến tìm ngươi, ngươi giúp ta nói cho cảnh sát. Còn nữa, trông chừng Hướng Vi giúp ta, đừng để Hướng Vi đến gần Cao Minh, hắn rất nguy hiểm!"
Không đợi Cố Khanh chú ý Hướng Vi, cô ta ngược lại đến tìm Cố Khanh trước.
Khi thấy Hướng Vi xuất hiện ở cửa phòng học thì tim Cố Khanh rớt cái bịch, chẳng lẽ chuyện tờ giấy đã bị phát hiện ra?
Thái độ của Hướng Vi vẫn lạnh lùng cao ngạo, sau khi tìm được Cố Khanh thì hỏi hai người có thể nói chuyện riêng được không.
Cố Khanh đương nhiên đồng ý.
Chẳng qua nhớ lại ba bạn cùng phòng nhìn cô bằng ánh mắt ‘sao hai người biết nhau’ lúc Hướng Vi đến tìm, Cố Khanh chỉ muốn vò rối tóc.
Hai người tìm một phòng học trống, sau đó cùng nhau ngồi xuống.