Chương 204: Vô Đề
Cô ấy là vợ của Du Tu Võ, em trai của Du Tu Văn. Năm xưa cô ấy là thanh niên trí thức xuống nông thôn, cùng thợ săn giỏi nhất thôn Du Tu Võ yêu nhau rồi kết hôn.
Lúc hai người kết hôn thì Du Tu Văn đã có vợ vài năm nhưng mãi không có mụn con.
Ngày tháng sau khi kết hôn đối với Phan Lệ Hoa là ngọt ngào, hai vợ chồng cùng nhau tưởng tượng tương lai, tràn ngập hy vọng.
Nhưng ngày tháng hạnh phúc luôn ngắn ngủi.
Trong một lần Du Tu Võ và người cùng thôn lên núi săn thú đã gặp cọp, người thì chết, người thì bị thương, Du Tu Võ qua đời.
Phan Lệ Hoa thành quả phụ.
Thời đại đó, trước cửa quả phụ có nhiều thị phi, cô ấy là phụ nữ, chết chồng, không có con, cuộc sống rất vất vả. Phan Lệ Hoa muốn về thành phố, nhưng thuở ấy thanh niên trí thức muốn về thành phố là rất khó khăn, cô ấy chỉ có thể sống được ngày nào hay ngày ấy.
Những ngày tháng đó, vợ chồng Du Tu Văn giúp đỡ cô ấy nhiều việc.
Nhưng Phan Lệ Hoa không ngờ vợ chồng Du Tu Văn chăm sóc cô ấy sau khi Du Tu Võ qua đời không phải vì cô là vợ của Du Tu Võ, mà là ôm ác ý cố ý đến gần.
Thì ra vợ của Du Tu Văn không thể sinh con, nên bọn họ nhằm vào em dâu đã chết chồng. Bọn họ muốn mượn bụng sinh con, hơn nữa Phan Lệ Hoa là thanh niên trí thức, không có người quen trong thôn, nếu mất tích thì cứ bảo rằng cô ấy đã chạy trốn, có thể nói thần không biết quỷ không hay.
Đêm đó, vợ chồng Du Tu Văn tìm được cơ hội bắt trói Phan Lệ Hoa giấu trong hầm, đến hôm sau giả vờ anh trai và chị dâu đi tìm em dâu, nhưng em dâu chạy trốn rồi.
Bởi vì hai vợ chồng làm chứng cho nhau, mọi người cùng là xóm giềng nên không ai hoài nghi.
Một tháng sau, Du Tu Văn tuyên bố vợ của mình có bầu, nhưng vị trí thai nhi không ổn định, cần nằm trên giường tĩnh dưỡng.
Mọi người nhìn thấy là bụng của vợ Du Tu Văn dần to ra.
Trên thực tế bên trong nhét bông gòn.
Phan Lệ Hoa bị nhốt trong hầm nhận hết hành hạ, bụng thật sự to ra.
Cô ấy mang thai mười tháng sinh ra đứa con.
Là con trai, Du Tu Văn đặt tên là Du Bán Sơn.
Phan Lệ Hoa vẫn bị nhốt trong hầm, cô ấy không bỏ cuộc, luôn tìm kiếm cơ hội.
Mãi đến có một ngày, Du Tu Văn đi ra ngoài, vợ ông ta đưa cơm cho Phan Lệ Hoa. Bởi vì đứa nhỏ ở bên ngoài chợt khóc toáng lên, vợ Du Tu Văn vội đi xem ‘con trai’ sơ sẩy bị Phan Lệ Hoa vùng lên đánh xỉu.
Sau đó Phan Lệ Hoa chạy ra, cô ấy muốn đi báo cảnh sát, khiến cảnh sát bắt vợ chồng Du Tu Văn, nhưng tiếng khóc của Du Bán Sơn khiến cô ấy hơi do dự, dù sao đây là đứa nhỏ mình mang thai mười tháng đẻ ra.
Phút do dự đó khiến lúc Phan Lệ Hoa chạy trốn đụng phải Du Tu Văn trở về.
Có thể tưởng tượng kết quả.
Vì phòng ngừa Phan Lệ Hoa lại lần nữa chạy trốn, Du Tu Văn cùng vợ đã tỉnh lại giết chết Phan Lệ Hoa.
Hai người ném Phan Lệ Hoa vào mương người chết ngoài rìa thôn, lấp đất chôn, còn đặc biệt nhét cám vào miệng cô ấy, vì người già trong thôn từng nói nhét cám vào miệng người chết thì đối phương không thể đi âm phủ cáo trạng.
Nguyên nhân gọi là mương người chết bởi vì ở đây chôn nhiều người.
Bởi vậy có nhiều oan hồn lệ quỷ.
Phan Lệ Hoa thành một lệ quỷ mới, cô ấy quá yếu, dựa vào thù hận mãnh liệt từng chút một bò ra từ mương người chết.
Cô ấy muốn đi báo thù.
Lúc đó đã qua vài năm kể từ khi cô ấy bị giết.
Phan Lệ Hoa dùng âm khí chậm rãi ảnh hưởng vợ chồng Du Tu Văn, hai người nhanh chóng bị bệnh, trở nên càng lúc càng yếu ớt.
Vợ của Du Tu Văn trước tiên không chịu nổi đã qua đời.
Nhưng Du Tu Văn rất tốt số, lúc sắp chết gặp được một hòa thượng, ông ta cúng toàn bộ gia tài nhờ hòa thượng thu Phan Lệ Hoa.
Hòa thượng kia mê tiền, chẳng cần nguyên do nhân quả gì, đồng ý với Du Tu Văn.